Chương trước
Chương sau
Edit: ss gau5555

Beta: Cục Bột Aly

Hôm qua, sau khi đám người Phượng Tiêudẫn người đi truy tìm trở về, đương nhiên bị các trưởng lão giận dữ hỏi, đám người Phượng Tiêu bẩm báo không đuổi kịp người, liền bị mắng đếnmáu chó xối đầu không thể chen vào một câu. Thật vất vả đợi cho cáctrưởng giả ngừng lại một chút, sau đó Phượng Tiêu mới nói nguyên nhânquang minh chính đại bị thất lạc.

Nghe nóitôn chủ bế một vị tiểu tông chủ trong lòng, còn dẫn một nữ tử che mặtđang trốn chạy, lúc này, chúng trưởng giả nhớ lại Tiểu Cốc Lượng ngày ấy nhìn thấy ở Biệt trang, trong lòng nổi lên hi vọng, có thể đứa bé kiachính là thiếu tông chủ, mấy năm nay hai mẹ con được tôn chủ giấu ởtrong Biệt trang này, vì thế, bọn họ liền tìm đến quản gia để hỏi.

Nào biết được quản gia ở biệt trang vừamới nhậm chức không bao lâu nên hỏi gì cũng không biết, thậm chí còntrình báo nói ngày ấy tôn chủ đến biệt trang, vì lần đầu tiên tiếp đãimột đại nhân vật như vậy nên ông ta nơm nớp lo sợ, ngay cả mặt mày chúathượng cũng chưa nhìn rõ, cho nên không biết chuyện đứa nhỏ có bộ dạnggiống như đúc với tôn chủ, điều duy nhất mà hắn có thể nói chính là tiểu hài tử gần ba tuổi bên trong trang là con của Cốc Nhược Vũ, người màhôm qua vừa mới rời khỏi.

Vừa nghe tên Cốc Nhược Vũ, Phượng Địchlập tức nhớ lại chúa thượng đã từng sai hắn đến Nam Lăng cầu hôn, hắnvội vàng bẩm báo cho các vị trưởng lão chuyện năm đó, nghe đồn nàng kiađã chết, cho nên việc hôn nhân kia không có kết quả. Phượng Tiêu cũngnhớ tới một việc có liền quan đến Cốc gia ở Nam Lăng, cha mẹ của CốcNhược Vũ kia bây giờ còn đang ở phía tây biên cảnh, chúa thượng mỗitháng đều phái người đến thăm bọn họ.

Mới đầu, các vị trưởng lão bị quản gialàm cho tức giận đến hộc máu, nhưng nghe được lời này của Phượng Địchcùng Phượng Tiêu…, trong nháy mắt liền vui mừng tung trời, kết luận đứabé kia chín mươi chín phần trăm là thiếu tông chủ nhà các ông, chỉ cầnchờ Phượng Hiên gật đầu nói đúng là xong. Thật sự là ông trời có mắt,làm cho tôn chủ giống như hoà thượng của bọn họ có thể sinh con nốidòng, không nghĩ tới chủ tử giống như Liễu Hạ Huệ nhưng tay chân lạihành động nhanh đến như vậy .

Cung Thượng Ti cảm thấy cần phải tìm tôn chủ trở về, nhanh chóng để cho đứa bé kia nhận tổ quy tông, nhưngPhượng Tiêu lại có suy nghĩ ngược lại, hắn cho rằng chúa thượng đều đãcó tính toán, cần phải chờ mệnh lệnh chúa thượng mới đúng.

Thảo luận hết lần này tới lần khác, nếuThiếu tông chủ kế nhiệm đại nghiệp đã xuất hiện, vậy chỉ cần chờ xem tôn chủ có tính toán gì mới tính tiếp. Vì thế, thị vệ Cung thị vẫn ở bênngoài tìm kiếm tăm hơi tôn chủ nhà mình, chẳng qua một khi đã pháthiện, sẽ lập tức bẩm báo, sau đó để Cung Như Tích, Phượng Tiêu cùngPhượng Địch đi trước, xem thử chúa thượng muốn làm gì.

Cho nên, lúc một nhà ba người PhượngHiên xuất hiện trên đường ở Lệ đô, trước khi các trưởng lão Cung gia đãnhận được tin tức, ba người Cung Như Tích lập tức chạy đi qua.

Cảm thấy là có người theo dõi, biết là người của Cung gia nên Phượng Hiên cũng không thèm để ý, tiếp tục dạo phố của hắn.

“Cha, đồ chơi làm bằng đường! Khụ khụ!”Tiểu oa nhi vừa khụ vừa đưa ngón tay út chỉ người bán đồ chơi nhỏ làmbằng đường ở một bên.

Phượng Hiên liếc một cái, không đồng ý nói : “Ngoan, vật kia bẩn, cha mua cho con những vật khác để ăn.”

“Mẹ, đồ chơi làm bằng đường! Khụ khụ!” Cha không đồng ý, vậy tìm mẹ là được rồi.

Cốc Nhược Vũ vốn đang đau lòng vì nhi tử bị bệnh, lúc này thấy nhi tử muốn ăn, tất nhiên không phản đối. Nhìn đồ chơi làm bằng đường kia, chính nàng cũng thích ăn, nhưng mà, phải tiếtkiệm một chút, vì thế, nàng lấy túi tiền ra chuẩn bị mua một cái.

Thấy ánh mắt cùng động tác lấy tiền liền biết nàng muốn mua, Phượng Hiên bất đắc dĩ, thầm nghĩ: tại sao tiểu hài tử cùng nữ nhân đều thích ăn thứ đồ chơi này? Ngay cả muội tử cũngthích ăn. Hắn đưa tay ngăn cản Cốc Nhược Vũ, sau đó tự mình cầm một thỏi ngân lượng ra, ném cho tiểu thương ( người bán nhỏ),cầm hai cái chohai mẹ con mỗi người một cái, lúc này tiểu oa nhi vô cùng vui vẻ, bắtđầu ăn, Cốc Nhược Vũ lại bận rộn nhận lại một ít bạc, dựa theo thực tếcùng tính toán cho mai sau, xoay người lại giáo dục Phượng Hiên nói:“Chàng cho là chàng vẫn còn là thiếu gia nhà có tiền sao, tiêu tiền bậybạ như vậy, mau đem toàn bộ tiền cho ta!”

Từ trước đến giờ, một lượng bạc, hay làmột thỏi vàng ném ra bên ngoài, Phượng Hiên đều không hề có quan niệmtiền tài, thấy nương tử thân ái đang ra vẻ tức giận, vội vàng ngoanngoãn đem túi tiền giao ra. Đợi nàng cất xong, lại đem đồ chơi làm bằngđường đưa tới trước mặt nàng, lấy lòng mời nàng ăn.

Cốc Nhược Vũ nhường cho hắn ăn, PhượngHiên cười cười nói: “Ta một đại nam nhân sao lại ăn thứ đồ chơi bằngđường này, đây là mua cho nàng.”

“Vậy cho Lượng nhi ăn.”

“Lượng nhi có rổi, mẹ cũng ăn đi!”

Cốc Nhược Vũ có chút ngượng ngùng, nhưng dưới cái nhìn soi mói của hai phụ tử, nàng cuối cùng đành phải nhậnlấy, để dưới khăn che mặt, chậm rãi bắt đầu ăn.

Phượng Hiên đem nàng che tại bên người,sợ nàng bị người khác đụng phải, thấy động tác của hắn, trong lòng CốcNhược Vũ không khỏi cảm thấy ngọt ngào giống như món đồ chơi làm bằngđường kia, nhỏ giọng dịu dàng nói câu cám ơn, sau đó tựa đầu thấp xuống, bởi vì cảm giác trong lòng mà không dám nhìn thẳng Phượng Hiên.

Phát hiện lỗ tai của nàng đỏ, nghĩ đếnnàng hẳn là có cảm giác đối với mình, Phượng Hiên nhất thời cảm thấy vui sướng cùng hài lòng, lúc này, không quan tâm đang ở trước mặt nhiềungười, nhịn không được nở một nụ cười cực kì ngu xuẩn, cực kì tổn hạihình tượng trên khuông mặt họa thùy.

Kế đó, cảm thấy người qua đường đang chỉ trỏ và suy đoán vị nam tử diện mạo bất phàm kia có phải là người ngườiđộng kinh ngu ngốc hay không, hắn cười ngốc nghếch như vậy, tinh khiếtkhông hề có tạp chất, vô cùng ngu xuẩn! Đây cũng là cảnh tượng mà bangười Cung Như Tích vừa đuổi tới liền chứng kiến .

Biểu tình đó của chủ nhân là gì?! CungNhư Tích chưa từng thấy qua lúc Phượng Hiên ở cùng với Phượng Vũ, nênđây là lần đầu nhìn thấy vị tôn chủ đại nhân thân phận tôn quý kia củabọn họ biểu lộ khuôn mặt không giống bình thường và đang đi cùng một côgái che mặt, đứng ở nơi đó không để ý hình tượng mà ngây ngô cười!

Cung Như Tích cảm thấy choáng váng đầuóc, vô cùng hoài nghi người đứng ở nơi đó chỉ là tên giả mạo, PhượngTiêu cùng Phượng Địch phía sau nhìn thấy nhưng không kinh sợ, vội vàngđỡ lấy ông ta đang lui về sau hai bước.

May mắn là trong lòng Phượng Tiêu khôngnhư Cung Như Tích kia nên chứng thật là không có nhìn lầm tôn chủ, cóthể nói bộ dáng này của chúa thượng sẽ kích thích đến phần đông ngườiCung gia luôn sùng bái người. A di đà Phật! Hắn vô cùng đồng tình vớicảm giác ảo tưởng tan vỡ này, rốt cục cũng có người cảm nhận được tâmtình hắn năm đó, ha ha! Phượng Tiêu rất không phúc hậu mà có ý nghĩ xấuxa.

Thoáng nhìn thấy bóng dáng đám ngườiCung Như Tích, Phượng Hiên lúc này mới thu hồi nụ cười ngây ngô, khôiphục bình thường. Thấy đã mua cho nhà đại thẩm một số đồ cần thiết, hắnhơi hơi cất cao thanh âm đề nghị nói : “Nương tử, chúng ta đến lầu PhỉThúy ăn cơm được không, sau đó lại quay về thẩm gia!”

Nương tử! ? Chúa thượng thành thân khi nào? Cung Như Tích tiến đến phía sau Phượng Hiên làm bộ giống như mua đồ

“Lầu Phỉ Thúy? Đó là tửu lâu lớn nhất ởLệ Đô, chúng ta làm sao ăn được, bên kia có một quán nhỏ, chúng ta đi ăn bát mỳ là tốt rồi.” Cốc Nhược Vũ nhíu mi, không hề nghĩ ngợi liền từchối.

Phu nhân tông chủ này có xuất thân không tốt lắm! Nhưng, chỉ cần có thể đẻ là được rồi

“Lượng nhi bị bệnh, cần ăn đồ tốt hơn để bồi bổ thân thể, hơn nữa, trong lầu Phỉ Thúy này cũng không phải cái gì cũng đắt, chúng ta gọi một vài món rẻ nhất là được rồi” Thời điểm nóiđến rẻ nhất, Phượng Hiên liếc mắt ba người ở bên cạnh mình một cái. Hề,hắn đương nhiên biết lầu Phỉ Thúy kia là tửu lâu lớn nhất, nhưng đồngthời cũng là một trong những sản nghiệp của Cung thị, địa bàn của mình.

Thiếu tông chủ nhà mình bị bệnh? Vậy phải bồi bổ! Cung Như Tích khoát tay, để cho Phượng Địch đi an bài.

Vừa nghe là muốn bồi bổ cho nhi tử,người làm mẹ đã không lên tiếng nữa rồi, tính toán ngân lượng trong túitiền hắn vừa đưa mình, đi ăn một bữa vẫn còn thừa, trên đường tìm nhữngviệc vụn vặt để làm, lộ phí vẫn đủ , nghĩ vậy, vì muốn tốt cho Tiểu Cốc, Cốc Nhược Vũ liền không phản đối gật gật đầu.

“Lượng nhi, cha cùng mẹ dẫn con đi ăn đồ ngon được không?!” Biết Cốc Nhược Vũ sẽ đáp ứng nên Phượng Hiên yêuthương sờ sờ đầu con trai bảo bối.

Cha?! Ô ô, thật sự là Thiếu tôn chủ nhàông rồi, thật tốt quá! Lúc này đến phiên Cung Như Tích muốn cười ngâyngô, may mắn thay, dù sao ông cũng không có thói quen cưởi ngây ngôtrước mặt người mình yêu mến như Phượng Hiên, cho nên ông chỉ ở tronglòng vui mừng không ngừng mà thôi.

Tiểu oa nhi ho khan vài tiếng, cao hứng mà gật đầu.

Thấy bé ho như vậy, nhất thời làm choCung Như Tích ở bên cạnh lo lắng, ý bảo Phượng Tiêu đi kêu người của lầu Phỉ Thúy chuẩn bị thuốc cho Thiếu tông chủ.

Một nhà ba người này đi đến lầu PhỉThúy, Cung Như Tích ở phía sau cảm động không thôi, mặt khác cũng hơicảm thấy tiếc nuối, hạnh phúc lớn nhất của đời người chính là được làmcha, đáng tiếc tôn chủ tiền nhiệm không thể sống để nhìn thấy tằng tôn!Ông lẳng lặng ra hiệu, sai thị về đang chờ ở bên trở về bẩm báo với cáctrưởng lão khác tin tốt này.

*******************************

Đây mới thật sự là rẻ nhất?! Cốc Nhược Vũ nhìn tiểu nhị không ngừng mang thức ăn lên, nhịn không được nhíu mày.

Cả nhà bọn họ ba người sau khi đi vàoPhỉ Thúy lâu này, đã được một vị tiểu nhị nhiệt tình quá độ dẫn tới lầuhai, sau đó Phượng Hiên kêu tiểu nhị chuẩn bị tốt đồ ăn

Đợi trong chốc lát, tiểu nhị bắt đầumang thức ăn lên, lúc đồ ăn kia được đặt trên bàn, Cốc Nhược Vũ liền cảm thấy buồn bực, tốt xấu gì nàng cũng từng là tiểu thư nhà thủ phủ, móngì quý nàng cũng biết!

“Tiểu nhị, ngươi đưa sai bàn rồi! Nhữngthức ăn này hẳn là của khách bên cạnh !” Cốc Nhược Vũ chỉ chỉ Cung NhưTích ngồi một bên, nghĩ rằng ông ta ăn mặc xa xỉ, phía sau còn có hai gã hộ vệ đi theo, nhất định là đồ ăn của ông ta.

“Phu nhân, không có đặt sai, đây đúng là đồ ăn bàn ngài.”

“Đây là đồ ăn rẻ nhất ?” Cốc Nhược Vũchỉ chỉ vào chén thuốc của bé con, lại chỉ chỉ vào thức ăn trước mặtnàng cùng Phượng Hiên, cuối cùng là tay dừng ở món vây cá với nấm nói

“Đương nhiên là rất. . . . . .” Đắttiền, tiểu nhị cảm thấy có vài ánh mắt phóng tới chỗ mình, vội vàng thuđầu lưỡi lại, “Đồ ăn rẻ nhất!”

“Món ăn này phải bao nhiêu tiền?” Rẻ nhất?! Cốc Nhược Vũ không tin chỉ vào bát chim trĩ hầm tổ yến hỏi.

“. . . . . .” Tiểu nhị trước tiên liếcPhượng Hiên một cái, bị hắn trừng, kinh hồn táng đảm, trong đầu vừachuyển, nói: “Là như vậy, phu nhân, hôm nay chưởng quầy của Phỉ Thúy lâu chúng ta có chuyện mừng, giống như miễn phí, cho nên là rẻ nhất ! Ngàicứ yên tâm hưởng dụng đi!”

Miễn phí? Cốc Nhược Vũ bán tín bán nghi, nhưng Phượng Hiên đã cầm lấy chiếc đũa gắp thức ăn, bắt đầu đút cho nhi tử. Tiểu oa nhi là lần đầu tiên được ăn loại thức ăn này, cảm thấy ănngon, vội vàng hiếu thuận nói: “Mẹ, ăn thật ngon, mẹ cũng ăn đi!”

“A, a, Được!” Cốc Nhược Vũ vội vàng lêntiếng trả lời, chỉ thấy Phượng Hiên gắp đồ ăn đưa tới miệng nàng. CốcNhược Vũ lắc đầu cự tuyệt, nàng nhìn nhìn chung quanh, sau đó nhìn chằmchằm vào bàn đồ ăn trước mặt bắt đầu tính toán nếu lời tiểu nhị là giảmà nói…, đến lúc đó có thể miễn cưỡng sử dụng túi tiền kia của PhượngHiên là được, lại cảm thấy con nàng thật tội nghiệp, cho nên quyết địnhđể cho con ăn.

Phượng Hiên thu hồi chiếc đũa, biết CốcNhược Vũ sẽ cự tuyệt hắn đút, một trong những nguyên nhân của nàng lànếu ăn, phải vén khăn che mặt lên, làm cho người khác thấy dung nhan của nàng.

Nhìn Cốc Nhược Vũ không có thoải mái đưa chiếc đũa nhét dưới khăn che mặt, ăn cơm quá chậm, Phượng Hiên nhìnchung quanh một chút, cảm thấy khó chịu, vừa cầm chiếc đũa gắp thức ăn,vừa giống nói chuyện phiếm với Cốc Nhược Vũ: “Người ở lầu Phỉ Thúy nàythật là nhiều, nếu có thể ít người đi một chút thì tốt quá!” Liếc mắtnhìn Cung như Tích, có thể hiểu câu nói này như sau: đuổi hết đám ngườinày đi cho ta!

Vì thế, khi một nhà ba người ăn cơm, Cốc Nhược Vũ không có nhận ra người ở lầu Phỉ Thúy càng lúc càng ít, vôcùng không bình thường, trên cơ bản nàng không hề nhìn thấy. Duy chỉ cókhông giảm mà lại tăng lên là cái bàn của Cung Như Tích kia, không nhiều không ít tăng thêm đúng mười ba người, nghe được tin tức tốt do CungNhư Tích truyền đến, bọn họ nhịn không được chạy tới nhìn Thiếu tôngchủ, thêm vào đó là gặp vị duy nhất cho đến tận bây giờ có thể thànhcông bắt tôn chủ làm tù binh – tôn chủ phu nhân.

Thấy người ngồi ở đây đều là người trong nhà, hẳn là phải cho bọn họ trông thấy tôn chủ phu nhân, Phượng Hiênlại đột nhiên đưa tay lôi khăn che mặt của Cốc Nhược Vũ xuống dưới.

Trong nháy mắt, mọi người mở to hai mắtnhìn Cốc Nhược Vũ kia xinh đẹp cỡ nào, thì đỉnh đầu mọi người có một đàn quạ đen bay tán loạn, may mắn đều xuất thân từ danh gia vọng tộc, lựckhống chế không thể so sánh với người bình thường, cơm trong miệng cốgắng chống đỡ mới không phun ra ngoài, choáng váng cố gắng lấy taychống đỡ mới không bất tỉnh, vật cầm trong tay dùng sức nắm chặt mớikhông làm rơi xuống.

Chuyện tốt không thể thành hai, phu nhân tôn chủ Cung thị nhà các ông dĩ nhiên lại là đại xấu nữ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.