Cầm túi gấm nhỏ trong tay, Cốc Nhược Vũvừa khóc vừa ở trong lòng hô: Mẹ ——! Cha ——! Ô ——! Nữ nhi bất hiếu, cũng không thể ở bên hai người chăm sóc hai người, không có năng lực giúphai người rửa sạch oan khuất, con nên làm cái gì bây giờ, nên làm cái gì bây giờ mới có thể cứu hai người!
Thanh âmnhư ma quỷ xuyên qua não! Tiếng khóc của cô gái này càng lúc càng lớn,khóc không ngừng, thiếu chút nữa làm cho Nguyệt Bát hắn sinh ra ảo giácmình chính là đầu sỏ gây tội hại nàng! Nguyệt Bát thật sự có điểm chịukhông nổi cảnh Cốc Nhược Vũ khóc, an ủi nàng nói: “Đừng khóc, trên mặtngươi còn bị thương, nếu còn khóc vế thương sẽ càng nặng thêm!”
Ô ô. . . . . . , Cốc Nhược Vũ giống như không nghe thấy, tiếp tục khóc, bả vai run lên run lên, thương tâm đến cực điểm.
Vì muốn dỗ nàng ngừng khóc, Nguyệt Bátđứng dậy cầm cái túi lại đây, đưa cho nàng nói: “Đừng khóc nữa, này, đây là bọc đồ của ngươi, ta đem ngươi trên lưng núi về thì cầm giúp ngươi,một thứ cũng không có quăng!”
Lúc này, nhìn đến bọc đồ của PhượngHiên, Cốc Nhược Vũ nhớ tới chuyện trong sạch của mình bị mất, mặt mũicòn bị dao chém bị thương, nghĩ tới dung mạo cũng bị hủy rồi, hơn nữatình cảnh cửa nát nhà tan ở trước mặt,nước mắt trong chốc lát lại chảy,khóc càng dữ dội hơn.
Thấy khuyên không thành, ngược lại tướidầu vào lửa, Nguyệt Bát biết cảm thấy thất bại. Hắn biết tư vị mất đingười thân, nhìn Cốc Nhược Vũ như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xau-nu-den-khien-hoa-thuy-yeu/3073837/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.