Sau khi Phượng Hiên bị Cung Thượng Hibắt đi không bao lâu, Cốc Nhược Vũ tỉnh dậy. Lúc tỉnh lại nàng cảm giácrất mệt mỏi, cả người đau nhức, giống như bị ai đánh cho một trận. Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một số đoạn kí ức xấu hổ ngắt quãng, Cốc NhượcVũ trong lòng cả kinh, ngồi dậy, cúi đầu vén chăn lên, vừa thấy, nhấtthời trở nên cực kì sợ hãi.
Vì, vì saomình không mặc quần áo? Cốc Nhược Vũ trong lòng sợ hãi, dùng sức nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua, nàng ăn một chén mì, sau đó nhớ rõ biểu tỷhình như là tươi cười khi đạt được việc gì đó. Sau đó? Sau đó đã xảy rachuyện gì? Cố gắng nhớ lại lại chỉ có thể nhớ được một ít đoạn nhỏ, ấntượng khắc sâu duy nhất là một đôi mắt chứa đựng tình cảm thâm thuý mãnh liệt..
Cốc Nhược Vũ đem chăn xốc lên nhìn mộtchút, có máu! Trong mắt của nàng nháy mắt chứa đầy nước mắt, những hìnhảnh không trọn vẹn không đồng đều bị ngắt quãng, cảm xúc cùng các hìnhảnh kia không ngừng đan xen nhau, bởi vì sắp thành thân, mẫu thân đã nói với nàng một ít chuyện trong đêm đông phòng, cho nên biết trên ngườimình khẳng định đã xảy ra chuyện không nên phát sinh, tay nàng cầm lấychăn, nghẹn ngào khóc thảm thiết.
Nàng nên làm cái gì bây giờ? Nàng chưalập gia đình nhưng lại thất trinh, hơn nữa còn không biết là ai làm, xem ra người ta đã sớm bỏ chạy. Làm loại sự tình này, nàng làm sao có mặtmũi sống trên đời này! Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lệ rơi đầy mặt,vẻ mặt nhu nhược bất lực cực kỳ đáng thương.
Nàng đứng dậy chậm rãi đem quần áo đượcxếp gọn gàng không biết của ai mặc vào, hồn bay phách tán gỡ tấm khăntrải giường ra, ném qua xà nhà, sau đó thắt nút, rồi bưng ghế tới, bướclên trên, tiếp theo muốn đưa đầu vào.
Nàng hẳn là nên nghe lời cha mẹ, trướchôn nhân không nên đi đâu, Cốc Nhược Vũ hối hận mà nhớ lại. Nhớ tới chamẹ của mình, Cốc Nhược Vũ nguyên bản muốn tự sát thì động tác bỗng nhiên dừng lại, nếu như mình chết, vậy cha mẹ sẽ như thế nào ? Để cho ngườiđầu bạc tiễn người đầu xanh, nàng sao có thể bất hiếu như vậy ! Nhưngmà, trinh tiết nữ nhân quan trọng giống như mạng sống, thất trinh làmsao có thể tiếp tục sống sót!
Vì thế, hai loại ý niệm bắt đầu ở trongđầu Cốc Nhược Vũ tranh chấp không ngừng nghỉ, là vì cha mẹ sống sót,hay là vì thất trinh mà tự sát, cuối cùng nàng nhớ tới mẫu thân từng cómột lần nói với nàng vô luận phát sinh chuyện gì, chỉ muốn nàng còn sống là tốt rồi. Nghĩ vậy, Cốc Nhược Vũ chậm rãi buông lỏng tay ra, nàngkhông thể chết, không thể để cho cha mẹ đối mặt với cái chết của mình,chỉ cần không lấy chồng là được rồi, đợi cho cha mẹ sống đến trăm tuổi,nàng vào am ni cô xuống tóc làm ni cô là được rồi.
Bỏ đi ý niệm tự sát trong đầu, Cốc Nhược Vũ xuống ghế. Mờ mịt nhìn trong phòng, lúc này vừa thấy, đã phát hiệnbọc đồ mà Phượng Hiên đem theo lúc đến nhưng không thể quay về lấy.
Không cầm bọc đồ đi, có phải người còncó thể trở về hay không? Trong lòng dấy lên một tia hi vọng, dù sao cóthể khiến đối phương chịu trách nhiệm vẫn tốt hơn. Cốc Nhược Vũ lau nước mắt, cầm lấy gói đồ, ôm vào trong ngực, ngồi xuống bắt đầu chờ người.Chỉ tiếc người nọ đáng lẽ sẽ trở lại nhưng trong giờ phút này đã hôn mê
Cốc Nhược Vũ yên lặng ngồi trong góc, sợ hãi nhìn cửa phòng, nhưng mà càng chờ càng không thấy người, nhịn không được , nước mắt nàng lại rưng rưng. Cốc Nhược Vũ nghẹn ngào, đưa mắtnhìn các vật phẩm trong phòng, lại nhìn thấy quần áo của Phượng Hiênngày hôm qua thay ra. Nhìn rất quen mắt! Cốc Nhược Vũ ôm bọc đồ đứngdậy, đi đến quần áo trước mặt, cầm lên xem.
“Tuy nói trong nhà của ta đã có một vịchính thất, tám vị tiểu thiếp, . . . . . .” Bên tai bỗng nhiên vang lênlời nói ngả ngớn ngày hôm qua người nào đó nói…, đôi mắt tròn của CốcNhược Vũ mở lớn, nhớ tới đã từng gặp ai đó mặc bộ quần áo này. Là ngườibại hoại có một, chín, Cốc Nhược Vũ bắt đầu ở trong lòng đếm, có haimươi mốt nữ nhân xinh đẹp.
Ô, hắn nhất định là ghi hận mình đắc tội với hắn, cho nên tìm cơ hội cưỡng hiếp mình! Không đúng! Cốc Nhược Vũđột nhiên lại nghĩ đến vẻ mặt biểu tỷ đêm qua, cùng với chén mì mình ănxong liền mất đi tri giác. Cốc Nhược Vũ nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫncảm thấy biểu tỷ có tham gia vào chuyện này, nhưng vẫn không thể nàonghĩ thông suốt vì sao nam tử kia lại liên thủ với biểu tỷ, nhưng, từnay về sau, trong lòng nàng bắt đầu có nghi ngờ, đối với biểu tỷ Tề Hiểu Nhã có cảm giác phòng bị, chỉ là đến lúc này đã trễ mà thôi.
Đã biết là ai cướp đi trinh tiết củamình, hơn nữa đem Phượng Hiên liệt vào trong hàng ngũ đăng đồ tử ,đạiphôi đản (*) Cốc Nhược Vũ cúi đầu lại nhìn bọc đồ trong long một chút,nghĩ nghĩ, sau đó mở bọc đồ ra, trong đó là mấy bộ quần áo, một ít ngânlượng, còn có một miếng ngọc bội.
(*) đăng đồ tử: tên dâm tặc, đại phôi đản: tên bại hoại
Vậy, còn ngọc bội kia. . . . . . , trong mắt Cốc Nhược Vũ hiện lên tia hoảng loạn, vội vàng sờ túi gấm nhỏ trêncổ mình, mở ra nhìn, nhất thời trong lòng liền trở nên thả lỏng, maymắn, ngọc bội của Tiên ca ca vẫn còn, nhưng mà. . . . . . , Cốc Nhược Vũ cảm thấy không hiểu, đem ngọc bội để trong bao để cùng với ngọc bội tùy thân của mình ghép lại, không ngờ chúng lại khớp với nhau thành mộtkhối. Nó giống như ngọc bội hình phượng, có cùng tính chất, chẳng qua là một trái một phải.
Tiên ca ca? Cốc Nhược Vũ không khỏi hoài nghi trên đời thực sự có Tiên ca ca, hơn nữa có thể là Phượng Hiên,nhất thời đối với Phượng hiên sinh ra một ít hảo cảm, nhưng nàng chợtlắc lắc đầu, phủ nhận nói: “Người này đã huỷ đi trong sạch của mình tạisao có thể là Tiên ca ca mình thích nhất !
Cốc Nhược Vũ đem miếng ngọc bội kia củaPhượng Hiên đặt vào trong bọc đồ của hắn, lại chỉnh sửa bọc đồ lại thậttốt, rồi buộc lại, ôm lấy, quyết định không thể ngồi đây đợi chết, vẫnlà tự mình đi ra ngoài tìm người. Nàng mở cửa phòng, nhìn đến cảnh tượng bên ngoài, quả nhiên không phải Đông Tuyết viện mà nàng ở.
Chỉ là người không thể tìm được, vì khinàng vừa mới ra khỏi Thu Diệp viện thì cổ bị người ta đánh một cái, liền chìm vào trong bóng đêm. Đợi khi nàng tỉnh lại thì phát hiện tay chânmình bị trói, miệng bị nhét vải, Cốc Nhược Vũ kinh sợ nhìn xem mình đang ở đây. Có cảm giác ở dưới lắc lư, hơn nữa không gian bịt kín, hình nhưlà trong xe ngựa, lại vừa thấy, xung quanh toàn là hành lí, nhận ra đólà hàng lí của nhà nàng, nàng muốn mở miệng kêu cứu, nhưng bởi vì có vải trong miệng, chỉ có thể phát ra thanh âm ô ô, nàng muốn khiến các đồvật trong xe va vào nhau, để cho người khác phát hiện ra mình, nhưng córất nhiều đồ vật, mà nàng căn bản không có cách nào để cơ thể chuyểnđộng
Xe ngựa chỉ dừng qua một lần, hình nhưlà thời gian giữa trưa, sau lại không biết qua bao lâu, xe ngựa lạingừng lại hẳn, nàng nghe thấy người ở phía ngoài hình như đang dùng cơm, dần dần tiếng người biến mất, đoán chừng là đều ngủ nghỉ ngơi. Lại đóilại sợ Cốc Nhược Vũ chỉ có thể bất lực bối rối nhìn hành lý chung quanhmình.
Thật lâu sau, nàng nghe thấy tiếng độngngoài xe ngựa, tiếp theo cửa xe ngựa bị mở ra, hành lý trước mặt nàngcũng bị dịch ra, nhất thời, nàng kêu lên, cho là có người phát hiện ramình rồi, lại vừa thấy, là bọn người biểu ca Tề Hiểu Dũng.
“Động tác nhanh một chút, đừng để chongười khác phát hiện.” Tề Hiểu Dũng hạ giọng nói với nhóm huynh muộiphía sau hắn, sau đó hắn và Tề Hiểu Hổ lên xe ngựa, đem cốc Nhược Vũkhiêng xuống xe.
“Ô ô ô ô ô ô ô!” Các người muốn làm gì?! Cốc Nhược Vũ nhận ra đám người này không phải muốn thả mình ra nên la lên.
” Sang bên kia đi!” Tề Hiểu Nhã chỉ vào một hướng nói.
“Ô ô ô!” Buông!
Không có người nào để ý Cốc Nhược Vũ,nàng bị mang ra khỏi xe ngựa. Lúc này nàng nhìn thấy sắc trời tối đen,đúng là đêm khuya, mà nàng hình như là ở ngọn núi phải đi qua nếu muốntrở về Nam Lăng. Cảm thấy không bình thường, nàng dùng sức giãy dụa kêula, nhưng không có nhiều tác dụng lắm.
Đợi sau khi cách đoàn xe rất xa, nàng bị nặng nề ném xuống trên mặt đất.
“Từ chỗ này ném xuống thế nào?” Tề Hiểu An nhìn xem phía sau Cốc Nhược Vũ, đề nghị nói.
Nghe hắn vừa nói như thế, Cốc Nhược Vũnhìn lại, phía sau đều không có gì, một khoảng tối như mực, nàng lập tức quay đầu, dùng sức lắc đầu nói: “Ô ô!”Không cần!
Mấy huynh muội đều cảm thấy chỗ này không tồi, vì thế đem Cốc Nhược Vũ ở trên mặt đất nâng lên.
“Từ từ, thả nó xuống!” Tề Hiểu Nhã bỗng nhiên ngăn cản động tác của huynh trưởng.
Lại bị ném xuống mặt đất, Cốc Nhược Vũbị dọa, tim đập rất nhanh, thấy mình lại bị thả xuống, nhẹ nhàng thở ra,mắt nàng rưng rưng nhìn biểu tỷ, không rõ tại sao lại xảy ra chuyệnnày, nàng còn tưởng rằng biểu tỷ của nàng còn có lương tâm, nhớ tới mình là biểu muội cùng huyết thống, cùng lớn lên!
Nào biết Tề Hiểu Nhã căn bản không giống như suy nghĩ của nàng, mà là từ trong tay áo lấy ra một cái dao nhỏ,nói câu “Để cho ta phát tiết toàn bộ căm hận lên nàng ta rồi ném sau”.Sau đó đứng ở trước người Cốc Nhược Vũ.
“Ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô! ?” Hiểu Nhã tỷtỷ, tỷ muốn làm gì! ? Cốc Nhược Vũ sợ hãi nhìn con dao sáng chói cáchmặt mình càng ngày càng gần.
“Mỗi khi nhìn thấy gương mặt này củangươi, ta đều cảm thấy chán ghét! Chán ghét còn chưa tính, lại còn dámcướp đi biểu ca Hiển Diệu của ta!” Trong mắt lóe lên ý nghĩ ác độc, khóe miệng mang theo nụ cười ngoan độc, Tề Hiểu Nhã không chút do dự cầm dao ra sức chém xuống xuống, vui vẻ rạch trên mặt Cốc Nhược Vũ vài nhát
“Ô ——!” A ——! Cơn đau đớn từ trên mặt truyền đến, Cốc Nhược Vũ đau đến mức thiếu chút nữa ngất đi
“Muốn trách thì trách mạng ngươi rấttốt, làm cho người ta ghen tị !”Tề Hiểu Nhã vẫn tức giận nói. Mặt đau,khóe mắt mang theo nước mắt, Cốc Nhược Vũ không dám tin quay về trừngmắt nhìn Tề Hiểu Nhã, tầm mắt lại theo thứ tự đảo qua huynh muội Tề gia, cho tới bây giờ không nghĩ tới cùng nhau lớn lên, hơn nữa nhà mình đốivới đám người Tề gia cũng không tệ, sao có thể đối với mình như vậy.Bỗng nhiên trong lòng của nàng cả kinh, bọn họ đối với chính mình nhưthế, vậy cha mẹ thì sao! Cha mẹ của nàng bọn họ sẽ đối xử như thế nào?
“Ô ô ô ô ô ô ô ô ô! ?” Các người muốn đối xử với cha mẹ ta thế nào! ?
Có lẽ hiểu được ý tứ của Cốc Nhược Vũ,Tề Hiểu Dũng cũng ngồi xổm xuống quyết định giải thích trước khi nàngchết: “Biểu muội, muội cứ yên tâm thoải mái ra đi! Di thư của muội chúng ta đã thay muội viết xong, tối hôm qua không để cho Hiểu Hổ thực hiệnđược, mà để người khác chiếm tiện nghi, mất đi sự trong sạch, không cònmặt mũi nào còn sống ở trên đời này, đành phải một mình tự tử ra đi. Vềphần dì nhỏ, muội không cần phải lo lắng, tốt xấu gì chúng ta cũng cócùng huyết thống, biểu ca ta sẽ không để cho muội tịch mịch, không baolâu, chúng ta sẽ đưa di di cùng dượng đi cùng muội, để một nhà ba ngườiđược đoàn tụ!” Nguyên lai ba người sau khi thất bại thấy Cung Thượng Lirời liền tự giải huyệt đạo, nhìn thấy Cốc Nhược Vũ bị ôm vào cửa phòngnhư vậy, lại phát hiện không biết nàng đang cùng một chỗ với ai, sau khi trở lại Đông tuyết viện nói chuyện với các huynh đệ khác, lúc này TềHiểu Dũng cho rằng Cốc Nhược Vũ sau này nhất định sẽ biết đám người họcó ý đồ xấu, nàng còn sống sẽ mang đến phiền toái cho bọn hắn, dứt khoát giết nàng diệt khẩu. Thương lượng một đêm, thấy Cốc Nhược Vũ không quay về Đông Tuyết viện, mấy người đoán rằng nàng còn ở Thu diệp viện, liềnchờ ở cửa Thu diệp viện, vừa vặn không ai lui tới, nàng vừa mới từ trong phòng Phượng Hiên đi ra, bọn họ liền đánh nàng bất tỉnh, dấu ở hành lýtrong xe.
“Ô ô! Ô ô ô ô ô ô ô ! Ô ô ô ô ô ô ô , ô ô ô ô!” Không cần! Không cho phép ngươi xuống tay với cha mẹ ta! Cácngươi lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa! Bất chấp đau đớn trên mặt,Cốc Nhược Vũ dùng sức hô, ra sức đứng dậy, vọt tới Tề Hiểu Dũng, lại bịTề Hiểu Nhã đẩy sang một bên.
“Không cần nhiều lời nữa, nhanh chútđi!” Người trong lòng bị người khác chiếm được, nhất thời không còn tình cảm gì, Tề Hiểu Hổ cau mày không vừa ý Nhị ca cùng Ngũ muội nói nhiềulời như vậy.
“ Này, cho ngươi! Vừa rồi thấy ngươi ômbọc đồ này rất chặt!” Tề Hiểu Nhã đem bọc đồ mà lúc Cốc Nhược Vũ ôm rấtchặt lại đây, vứt xuống trong ngực nàng, đưa chân hung hăng đạp nàng một cước.
Cứ như vậy, trong không gian vô định Cốc Nhược Vũ lăn xuống khe núi sau lưng, vết dao trên mặt cùng với vếtthương do va chạm với đất đá gây nên, khiến cả người nàng chỉ toàn làmáu, thẳng đến khi đụng phải một thân cây, mới bị ngăn cản mà ngừng lại, nhưng nàng đã hôn mê.
*Ở các chương này thì các nàng phảixem thêm truyện “Niết bàn chi vũ” mới có thể hiểu rõ lý do tạisao Phượng Hiên phải rời đi sớm và truyện gì đã xảy ra sau đó. Truyện“Niết bàn chi vũ” nói về em gái của Phượng Hiên. Như ta đã nói ở phầnvăn án là ngoài truyện này còn 2 truyện về con và em gái của Phượng Hiên nữa
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]