Chương trước
Chương sau
Trong mắt lộ ra vẻ khát vọng sâu sắc,đầu ngón tay hơi hơi run run, cái trán lâm tấm mồ hôi, trong lòng hồihộp, sau khi toàn bộ nước trong ấm trà vào bụng mục tiêu, tay vì kíchđộng mà cầm chặt quân cờ, nàng thành công! Phương Tư Liên hạ mí mắtxuống che đậy nội tâm đang kích động, nàng không phải là người đầu tiênlập kế hoạch lên người biểu ca Phượng Hiên, nhưng mà nàng lại là ngườiđầu tiên thành công cũng sẽ là người duy nhất!

Mỗi khi gặpbiểu ca Phượng Hiên, bản thân đều quyết tâm tương lai nhất định phải gảcho huynh ấy , nay mình cũng hai mươi hai tuổi rồi, đợi nhiều năm nhưvậy, rốt cục nàng cũng chờ được, tất cả mọi thứ đã qua đều đáng giá !

Cho là mình đã thành công, nàng nhìnsang Cung Thiên Uyển cùng Khang Vịnh Nhàn bên cạnh, ý tứ hàm xúc haingười cần phải đi, mặc dù hai người không tình nguyện, trong lòng hậnđến hộc máu nhưng đều tự tìm lấy cớ, rời đi.

Sau khi hai người đi, vẫn đánh cờ chotới khi nào xong thì thôi, tính toán thời gian, công dụng của dược sắpphát tác, trên khuôn mặt trẻ con của Phương Tư Liên nhịn không được nởmột nụ cười vui vẻ, Phượng Hiên khó hiểu nhìn nàng một chút, cảm thấy vẻ mặt của nàng thật kỳ quái, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy, chẳng lẽ nghĩđến phương pháp chuyển bại thành thắng sao?”

Nghe thấy lời của hắn nói, Phương TưLiên nhìn bàn cờ một chút, biết rõ mình thua, cười lắc đầu nói: “Khôngcó, kỹ thuật đánh cờ của biểu ca vẫn cao như vậy, Tư Liên muội thuarồi.”

“A, tài đánh cờ của muội cũng đã nângcao không ít”. Phượng hiên nhìn Phương Tư Liên, phe phẩy cây quạt trongtay, thấy Tư Liên lại cười với mình, đột nhiên cảm thấy môi của nàngtrông thực mê người, tiểu ác ma trong lòng nhanh chóng lắc lắc đầu, hắnthế mà lại sinh ra ảo giác, kỳ quái! Hơn nữa nhiệt độ không khí chungquanh giống như lên cao, mình tại sao lại thấy nóng như vậy?: “Quá muộnrồi, ta cần phải trở về.”

“Biểu ca, ở lại một chút nữa nha, muộimuốn huynh giảng cho muội một chút rốt cuộc muội đánh sai ở chỗ nào, vừa mới bắt đầu cũng không tệ lắm, nhưng mà đến lúc sau, đột nhiên pháthiện không biết khi nào thì quân cờ của huynh đã bao vây quân cờ củamuội rồi!”

“Uhm, là nơi này. . . . . .” cây quạttrong tay Phượng Hiên chỉ một chỗ trong bàn cờ, nhưng cảm giác càngngày càng nóng làm cho hắn cực kỳ khó chịu, dừng lại lời muốn nói.

Không bình thường! Thân thể cảm giác rất kỳ quái! Hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn Phương Tư Liên.

Chỉ thấy khuôn mặt trẻ con mỉm cười hỏithăm: “Làm sao vậy, biểu ca, huynh không thoải mái sao?” Nói xong, nàngđi đến bên cạnh Phượng Hiên, đưa tay sờ trán của hắn một chút, “Biểu ca, sao huynh lại đổ mồ hôi, muốn đến giường nằm một chút hay không?”

Bị tay nàng đụng chạm cảm giác vô cùngthoải mái, cho nên khi tay nàng rời đi thì Phượng Hiên không hề nghĩngợi đưa tay nắm tay nàng kéo lại đặt lên trán mình, nhưng sau đó lạiphát giác không đúng, liền đem bỏ tay nàng ra.

“Biểu ca.” Biết dược hiệu đã phát huy tác dụng trong lòng Phương Tư Liên mừng thầm một trận.

Không đúng! Cảm giác toàn thân đều hướng về chỗ nào đó trong thân thể, mà chính mình chỉ cần nhìn Phương Tư Liên liền có loại cảm giác muốn nhào tới, cho dù Phượng Hiên không có bất kỳ kinh nghiệm nào, nhưng lúc này cũng hiểu rõ mình bị người ta hạ dược.

Ánh mắt trong chốc lát trở nên sắc bén,cảm giác bị người tính kế làm cho nội tâm Phượng Hiên phẫn nộ điêncuồng, hắn đưa tay ra sức hất tay Phương Tư Liên đang dán lại, đưa taycầm chén trà trên bàn lên nhìn, sau đó quay đầu mở to mắt to cao giọngchất vấn Phương Tư Liên : “Ngươi thật to gan, không đem tộc quy để vàomắt, dám hạ thuốc ta!”

Mặc dù nói chưa bao giờ thấy qua biểutình nào khác ngoài tươi cười của biểu ca Phượng Hiên, nhưng hiện nay,dưới tình huống như thế, nụ cười trên mặt Phượng Hiên vẫn như cũ chưa hề thay đổi, bất quá, nhìn nụ cười kia không biết sao, làm cho nàng cóloại cảm giác u ám ớn lạnh cả lưng.

Nếu lúc này là Phượng Tiêu hoặc mộtngười nào đó từng thấy Phượng Hiên mười bốn năm trước vào cái đêm hắnđoạt được vị trí ban chủ, chắc chắn sẽ nói cho Phương Tư Liên biết, nụcười của Phượng Hiên lúc này không khác gì so với đêm đó, nàng nhất định rất thê thảm!

Đáng tiếc Phương Tư Liên không biết, cho nên vẫn còn lớn gan nói: “Muội không có vi phạm tộc quy, đây là tông chủ cho phép !”

“Ngoại công ta!” Đáp án này thực sự làmcho Phượng Hiên cảm thấy ngoài ý muốn, hắn dùng nội lực muốn bức thuốcra bên ngoài cơ thể, nhưng phát hiện vô dụng, ngược lại cảm giác càngngày càng gay gắt hơn, nếu không phải định lực của hắn so với ngườithường mạnh hơn, chỉ sợ giờ phút này việc tốt của Phương Tư Liên đã sớmhoàn thành.

“Hơn nữa biểu ca huynh biết không? Muộivẫn luôn yêu huynh, từ lần đầu tiên gặp huynh, muội đã quyết tâm phải gả cho huynh, có thể trở thành người được gia tộc chọn làm phu nhân củaThiếu tôn chủ, muội đã cao hứng biết bao nhiêu!” Nói ra tình cảm chegiấu đã lâu trong lòng, Phương Tư Liên đánh bạo bắt đầu cỡi quần áo ra.

Bởi vì dược hiệu mà ý chí dần dần trởnên mơ hồ, thiếu chút nữa đi đến chạm vào dáng người hoàn hảo đang dầndần lộ ra của nàng, nhưng dù sao tiểu ác ma không phải người thường,Phượng Hiên mạnh mẽ đánh thức tinh thần, dùng sức lắc lắc đầu, ngoài dựliệu của Phương Tư Liên, thanh âm chén trà vỡ vụn vang lên, từng giọttừng giọt máu theo bàn tay mà Phượng hiên đang nắm chén trà rơi xuống.

Bởi vì đau đớn làm cho Phượng Hiên thanh tỉnh rất nhiều, kế tiếp hắn giống như Phương Tư Liên mong muốn đi tớitrước mặt nàng, chạm vào nàng, nhưng sự đụng chạm này so với ước muốncủa nàng có chút khác biệt, chỉ thấy một bàn tay của Phượng Hiên gắt gao bóp chặt ở cổ nàng, đem nàng ta đứng dựa vào tường.

“Bất kể là ai cho phép, dám cài bẫy ta,ngươi hẳn nên chuẩn bị tâm lý.” Tay hơi dùng sức, cả người Phương TưLiên mềm nhũn không thở được, “Ai tham dự việc này,sau này ta sẽ trathật rõ ràng, một người cũng sẽ không buông tha!” Thông minh như hắn,thấy có sự tham dự của ngoại, như vậy việc gặp các biểu muội ở đây tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, “Nhưng, người thứ nhất bị trừng phạt phải là ngươi!” Tiếng nói vừa dứt, tiếng kêu thảm thiết chợt vang lên, PhươngTư Liên mềm yếu như không xương lướt xuống ngã trên mặt đất, không chỉcó bị Phượng Hiên phế bỏ võ công, còn phế đi cánh tay mà nàng đã dùng để hạ thuốc.

Buông tay ra, không hề nhìn nàng ta,Phượng Hiên cố nén dục vọng, nghiêng ngả lảo đảo rời khỏi nơi này, bởivì là ngoại công an bài, cho nên dược của ngoại công cấp cho mình dùkhông tìm nữ nhân cũng sẽ không làm tổn hại thân thể của mình, lại càng không chết, chỉ là đêm nay hắn sẽ phải khó chịu rất lâu .

Tất cả chuyện phát sinh ở nơi này, CungThiên Uyển cùng Khang Vịnh Nhàn không biết, bởi vì hai người đều khôngmuốn thấy người mình yêu cùng người khác ân ái, cho nên hai người dẫntất cả hộ vệ nha hoàn đi ra ngoài dạo chợ đêm .

Nơi này kế hoạch sắp thành lại bại, cònbên kia cũng rất bất hạnh không kém, vì sự xuất hiện của một Trình GiảoKim ở giữa đường mà kế hoạch cũng thất bại trong gang tấc .

Thời điểm Phượng Hiên bị Phương Tư Liênmời vào nhà chơi cờ, ở Đông Tuyết viện, Tề Hiểu Nhã không có ý tốt bưngmột bát mì nước, để an ủi Cốc Nhược Vũ mất đi sủng vật nhỏ, Cốc Nhược Vũ thương tâm thấy biểu tỷ vẻ mặt áy náy, còn hướng mình bồi tội từng li từng tí, cũng không thể nói thêm cái gì, vừa vặn lúc trước vị bị Phượng Hiên ụp mặt vào tương nên chưa ăn xong, mà trời đã trễ thế này, nàngcũng có chút đói, cho nên toàn bộ bát mì nước này tất nhiên đều trôixuống bụng nàng

Lúc nàng bắt đầu ăn mì, Tề Hiểu Nhã lấylý do đêm nay hai tỷ muội các nàng muốn cùng nhau ngủ mà đuổi hết toànbộ nha hoàn bên người Cốc Nhược Vũ.

Nhìn đến cái bát mì nước bỏ thêm“thuốc” kia bị Cốc Nhược Vũ bưng hướng lên trời ăn, nghĩ đến kế hoạchcủa nhà mình thành công một cách thuận lợi, Tề Hiểu Nhã khó nén được đắc ý, vì mưu kế được thực hiện mà nở nụ cười.

Bộ dáng tươi cười kia, đã được Cốc Nhược Vũ khắc sâu vào trí nhớ trước khi mất đi tri giác cuối cùng, thấy nàngđã bất tỉnh nhân sự, Tề Hiểu Nhã vội vàng ra khỏi phòng, đi đến cửaphòng Tề Hiểu Hổ nhẹ nhàng mà gõ.

Cửa được mở ra, Tề Hiểu Hổ xuất hiện còn chưa kịp nói, nhưng trái lại Tề Hiểu An phía sau hắn lại hỏi trước:“Thế nào, thành công không?”

“Đương nhiên!” Cảm thấy Tam ca hỏi có điều thừa, Tề Hiểu Nhã có chút mất hứng.

“Vậy nhanh một chút, đại ca cùng nhị cađang dây dưa với đám người Hiển Diệu, chúng ta đừng để cho bọn họ pháthiện.” Tề Hiểu Hổ nói, sự tình thuận lợi, làm cho tâm hắn vốn buộc chặtnay đã buông lỏng xuống .

Vì thế ba người đến phòng Cốc Nhược Vũ , đem nàng vào bao tải đã được chuẩn bị trước, để trên đường vô tình gặpđược ai sẽ nói là đồ vật khác

Tề Hiểu Hổ cùng Tề Hiểu An khiêng Cốc Nhược Vũ đi đến Thu Diệp viện, nhờ sự giúp đỡ của Tề Hiểu Nhã mà không gặp một ai lui tới

“Biết là gian phòng nào không?” Tề Hiểu Hổ hỏi.

“Biết, ta đã từng đi theo Nhị ca tới đây.” Tề Hiểu An nắm chắc mọi việc trong lòng nói.

Ba người lén lút đi vào Thu Diệp viện, lại nhất thời tìm không thấy rốt cuộc là gian phòng nào.

“Ngu ngốc muốn chết! Rốt cuộc là thếnào, ngươi không phải nói ngươi đã tới đấy sao?” Tìm nửa ngày khôngthấy, lại thêm có tật giật mình, Tề Hiểu Nhã sốt ruột lớn tiếng .

“Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ, ta. . . . . . Ta bỗng nhiên không nhớ ra được là gian nào!” Tề Hiểu An vụng về khẩn trương nói.

“Cái gì!” Hai người còn lại nhịn khôngđược kêu lên tiếng, đúng là không nên để cho cái tên ngu ngốc này làmchuyện này! Tề Hiểu Hổ cùng Tề Hiểu Nhã trở nên luống cuống.

“Các ngươi đừng ầm ĩ, để cho ta từ từ nhớ lại!”

Hai người giận trừng mắt Tề Hiểu An, nếu hắn không nghĩ ra rất có thể sẽ đem hắn chôn sống.

Mê dược của Cốc Nhược Vũ dần mất hiệu lực, nàng động đậy trong bao bố, nhất thời làm cho ba người lo lắng hơn.

“Ngươi nhanh một chút, dược tính củanàng ta sắp qua! Nếu đợi xuân được của nàng ta cũng qua…, ngươi đợi đếnlúc trở về bị mọi người chúng ta chém là tốt lắm!” Tề Hiểu Nhã nghiếnrăng nghiến lợi uy hiếp ca ca nói.

“A! Là gian kia!” Rốt cục nhớ ra, người nào đó chỉ về phía gian phòng đối diện với gian của Phượng Hiên .

“Vậy nhanh chút!” Tề Hiểu Hổ ôm một bụng tức giận, dứt khoát tự mình khiêng Cốc Nhược Vũ trên người, hướng đến mục tiêu mà đi.

Chính là mới đến gần, ngay cả cửa phòngcòn chưa sờ thấy, chỉ thấy một thân ảnh từ trên trời hạ xuống, dọa bọnhọ nhảy dựng lên, bình tĩnh nhìn lại, nguyên lai là một trong bốn nữ tửđã gặp ở tửu lâu vào bữa tối..

“Tránh ra, đừng lo chuyện bao đồng!” Cảm giác người này muốn xen vào việc của người khác Tề Hiểu Hổ trầm giọng nói.

Người từ trên nóc nhà nhảy xuống lúc này đúng là Cung Thiên Ly, nàng vốn không muốn ở Hạ Vũ viện xem các nàngthực hiện kế hoạch, mà phòng của biểu ca thì hắn lại không xài đến, chonên liền quyết định tạm dùng phòng của huynh ấy một chút.

Bất quá, vì cảm xúc kém nên nàng muốngiải sầu, liền chạy lên trên nóc nhà nằm xem bầu trời đêm, bởi vì cảnhđêm rất đẹp, tâm tình của nàng dần dần trở nên tốt hơn, nào biết phíadưới đột nhiên xuất hiện thanh âm của vài người, vậy còn chưa định làmgì, tai nàng nghe được hai chữ “Dược tính” kia, liền trở nên khó chịutrong nháy mắt, lại nghe thấy “dược tính của xuân dược” nữa, tâm tìnhliền bốc lửa lớn, tại sao lại như vậy? Tối nay là thời cơ tốt để hạthuốc hay sao mà mọi người, đều chọn tối nay! Chuyện của các biểu tỷCung Thiên Ly nàng không thể quản, nhưng chuyện này nàng dư sức quản!Hừ!

Vì thế, ba huynh muội không may mắn bịCung Thiên Ly đột nhiên nhảy ra xen vào việc của người khác trêu đùachơi trong chốc lát, sau đó điểm huyệt toàn bộ, khiến bọn họ không thểđộng đậy, chỉ có thể đứng ở nơi đó.

Lúc nhảy xuống dưới liền nhận ra bọn họlà người lúc bữa tối đã gặp qua, bởi vậy, mở bao tải ra thấy Cốc NhượcVũ bên trong, Cung Thiên Ly cũng không hề bất ngờ.

Cung Thiên Ly nghĩ nghĩ, sau đó đem CốcNhược Vũ từ trong bao ra, ôm nàng vào phòng Phượng Hiên, đem nàng đặtlên trên giường, phủi phủi tay, nhưng ý muốn chơi đùa nổi lên, CungThượng Ly quyết định ra khỏi phòng chỉnh ba người không may mắn kia,đóng cửa cho kỹ, đi đến chỗ ba người đứng không nhúc nhích, đem đámngười Tề Hiểu Nhã từng bước từng bước xách lên tiến vào phòng mà ban đầu Tề Hiểu Hổ chuẩn bị đề chiếm lấy Cốc Nhược Vũ, bắt đầu triển khai tàinăng.

Chỉ là không bao lâu sau, Cung Thiên Lynghe thấy đối diện có tiếng bước chân nghiêng ngả lảo đảo, nàng tò mò mở cửa ra nhìn, phát hiện cửa phòng đối diện có một người đang dựa vào,nhìn kỹ lại, đúng là Phượng Hiên đang kiềm chế dược tính, đi trở về .

Phượng Hiên cũng phát hiện ra nàng,trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, xoay người mở cửa, vào nhà, đóngcửa, cuối cùng còn cố ý khóa cửa lại.

A ——! Không xong! Vốn giật mình vì sựxuất hiện của Phượng Hiên, Cung Thiên Ly đứng ở nơi đó bỗng nhiên kịpphản ứng, trong lòng kêu thảm một tiếng, vọt tới trước cửa Phượng Hiênđẩy, quả nhiên cửa đã khoá ở bên trong.

Trời ạ, nàng làm cái gì! Bộ dạng củabiểu ca Phượng Hiên rõ rang đã bị hạ dược, mà nàng vừa ôm vào một nữ tửcũng bị hạ dược vào phòng. Má ơi ——!

Người nào đó chợt nổi điên, định phácửa, nhưng lại phát hiện dưới tay ướt đẫm, nhìn xuống, đây là máu, máu! ? Đột nhiên nghĩ đến sự xuất hiện của Phượng Hiên ở nơi này, vậy các biểu tỷ của nàng đâu? Hình như quần áo của biểu ca vẫn đầy đủ, vậy là kếhoạch không thực hiện được! Thế còn máu, Cung Thiên Ly nghĩ đến chẳng lẽ biểu ca Phượng Hiên nhất thời nổi cơn thịnh nộ giết nhóm biểu tỷ rồi?Lo lắng một hồi khiến Cung Thiên Ly đạp dưới chân một cái, quyết địnhkhông xen vào chuyện sẽ phát sinh giữa hai người kia trong căn phòng đó, xoay người rời đi, chạy tới Hạ Vũ viện.

Đem cửa khóa kỹ, rất sợ có nữ nhân nàothừa lúc mình thần chí không rõ tiến vào, phát sinh chuyện tình chôn vùi cả đời mình, Phượng Hiên giữ cài chốt an toan trên cửa, còn ra sức đemcái bàn cùng ghế ở trong phòng dựa vào cửa để ngăn chặn. (Bột: anh nàycon nít thế =]] )

Thiếu chút nữa phát sinh chuyện xấu làmcho hắn buồn bực, chưa từng nghĩ đến Phượng Hiên hắn cũng sẽ có lúc chật vật như vậy, về sau nhớ kỹ, chỉ cần là nữ nhân sẽ phòng bị!

Hắn bước từng bước không ổn định đếngiường, chuẩn bị vượt qua một đêm đầy, chỉ là hắn vừa đặt mông ngồi vàotrên giường, đưa tay vỗ lên giường một cái, liền đụng tới một vật thể,quay đầu lại nhìn, phát hiện hoá ra có một người.

Trong bóng đêm Phượng Hiên rất khó đểkhông biến sắc mặt, đưa tay đã muốn tóm lấy người nọ, ném ra ngoài cửasổ, vậy mà vừa nhìn đến, dung mạo của người nọ đập vào mắt hắn, PhượngHiên liền lắp bắp kinh hãi, lực đạo trong tay giảm xuống, sắc mặt cũngnhu hòa rất nhiều.

Nàng! Nàng làm sao lại ở trong này? Nghi vấn của Phượng Hiên không có cơ hội nhận được câu trả lời, bởi vì mêdược của Cốc Nhược Vũ đã có dấu hiệu mất công dụng, xuân dược bắt đầu có hiệu quả, không biết mình ở nơi nào, đang làm cái gì, Cốc Nhược Vũ chỉcảm thấy rất nóng cởi y phục của mình ra, thời điểm đụng tới tay củaPhượng Hiên, nàng cảm giác thật thoải mái, liền ôm lấy không tha, hơnnữa càng ngày càng muốn nhiều hơn.

Nếu đây là nữ tử khác mà nói…, chỉ sợtiểu ác ma còn có thể sẽ kiên trì, nhưng trước mắt là người mà Phượnghiên muốn kết hôn vào cửa, không cẩn thận nhìn thấy thân thể người nàođó không một mảnh vải, lúc này,gân xanh của tiểu ác ma nào đó như nứtra, không thể suy nghĩ thêm được gì mà cúi xuống hôn lên thân thể mêngười kia, mà hai tay của Cốc Nhược Vũ cũng bò lên trên cổ Phượng Hiên.

Cứ như vậy, dưới loại tình huống nàythiên thời —— bóng đêm đang sâu, mặt trăng như đang cười trời, bầu trờiđầy sao; địa lợi —— trong phòng khách sạn, còn là quan trọng nhất làcùng ở trên giường; nhân hòa —— hai người đang triền miên đều bị hạ độc, trong đó người lớn kia lại rất vừa ý với người nhỏ, dưới tình huống như thế, tình hình trong phòng hiện đang phi lễ chớ nhìn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.