Đối với người được chọn làm con rể, CốcLương Thừa cùng Mai Bình nguyên bản vừa lòng với hai người, một người là đứa con thứ hai của Mai Nhân – Mai Hiển Diệu, một người khác là đứa con thứ tư của Mai Phương – Tề Hiểu Hổ. Nguyên nhân là hai người họ đều chỉ có một nữ nhi là Cốc Nhược Vũ, tất nhiên không hy vọng nữ nhi gả quáxa, hoặc là gả cho một người không quen biết. Bọn họ đã nhìn hai đứa nhỏ này từ bé đến lớn, lại đều có quan hệ tốt với nữ nhi của bọn họ, hơnnữa cũng đều có tình ý với nữ nhi. Chỉ là hai người vẫn không biết chọnai thì tốt hơn.
Hôm nay bởivì một lời nói của Kỳ Toán Tử, mà Cốc Lương Thừa cùng Mai Bình cuối cùng cũng đồng ý cho Cốc Nhược Vũ đính hôn với Mai Hiển Diệu. Bởi vì so vớiTề Hiểu Hổ, Mai Hiển Diệu thông minh lanh lợi hơn một chút, đối vớingười ngoài xử sự cũng rất tốt, không giống Tề Hiểu Hổ thường ít nói,đôi khi có lúc lộ ra vẻ âm trầm. Tương lai vị trí nhất phẩm đại thần kia thế nào cũng thấy Mai Hiển Diệu có xác xuất cao hơn. Đương nhiên, CốcLương Thừa cùng Mai Bình như thế nào cũng không nghĩ tới trong tương lai kia, kẻ làm cho bộ mặt của hai người thường xuyên co giật, dở khóc dởcười chính là vị con rể đã sớm ngồi vào vị trí nhất phẩm đại nhân từ rất lâu, chi phối hướng đi của triều đình không biết bao nhiêu lần.
Sau khi chọn người xong, rạng sáng ngàythứ hai, Cốc Lương Thừa cùng Mai Bình không dám cho đám người trong nhàMai Phương biết nên lặng lẽ phái người mời cả nhà Mai Nhân lại đây,thiết lập việc hôn nhân của hai người, thương lượng ba tháng sau tổ chức thành thân cho hai người. Toàn bộ công việc chuẩn bị cho việc hôn nhânđều do nhà Mai Nhân lặng lẽ tiến hành, Mai Bình đối với tiểu ca cùng tẩu tử của bà, và hai cháu Mai Hiển Chương cùng Mai Hiển Diệu, ngàn dặn,vạn dò, tạm thời cố gắng không cho những người trong nhà Mai Phương biết chuyện này, miễn cho Mai phương vì Tề Hiểu Hổ vừa khóc lại vừa nháo.
Đêm đó, Cốc Nhược Vũ nằm ở trên giường,lăn qua lộn lại mà vẫn không ngủ được, nghĩ tới quyết định của cha mẹngày hôm qua sau khi vị đạo sĩ kia đi, còn có sáng nay cùng một nhà cậunhỏ gặp mặt, tâm tình liền không yên, nàng đem túi gấm nhỏ đeo trên cổlôi ra, sau khi ngơ ngác nhìn một lúc, lại móc ngọc bội bên trong đi ra, đối với nó lẩm bẩm: “Tiên ca ca, cha ta cùng nương ta đã đáp ứng làmxui gia với nhà cậu nhỏ. Ta sắp thành thân rồi, là cùng biểu ca HiểnDiệu. . . . . .” Nói đến đây tự động dừng lại, Cốc Nhược Vũ khẽ thở dài, không có một chút cảm giác vui sướng, ngược lại trong ngực có chútbuồn, “Biểu ca Hiển Diệu đối với ta mà nói giống như ca ca ruột thịt,biểu ca Hiểu Hồ cũng thế, nhưng mà nếu cha mẹ lựa chọn cho ta một ngườikhông quen biết, đối với ta mà nói… người đó quả thật quá xa lạ. Nươngnói trong ngày thường biểu ca Hiển Diệu đối với ta rất tốt, tình yêu nam nữ sau khi thành hôn có thể chậm rãi bồi dưỡng, Tiên ca ca, huynh nghĩnhư vậy có phải không? Rốt cuộc tình yêu nam nữ chính xác là cảm giácnhư thế nào?” Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ khó hiểu, đối với chuyện tìnhcảm Cốc Nhược Vũ thuộc loại trì độn, cho nên đến tận bây giờ nàng chưatừng cảm giác động tâm với ai. Bất quá lúc này, nàng phải hiếu thuận,nàng lầm bầm trong miệng một hồi, sau khi suy nghĩ một lát, nàng vẫnquyết định nghe theo lời cha mẹ, theo khuê huấn (những lời giáo huấndành cho khuê nữ) đã được học từ nhỏ. Sắp xếp những ý tưởng trong đầu,chuẩn bị trở thành thê tử của Mai Hiển Diệu. Nhưng bởi vì đã thân quámức quen thuộc, không có cảm giác thần bí, cho nên nàng cho rằng cuộcsống sau này cùng với cuộc sống hiện tại sẽ không có quá nhiều khácbiệt, không giống như đại đa số các thiếu nữ khác đối với phu quântương lai của mình có chút chờ mong, cũng không có loại cảm giác ngượngngùng vui sướng, “Tiên ca ca, huynh sẽ chúc phúc cho ta, đúng haykhông?”
Hắn, một chút cũng không muốn chúc phúc! Trừng mắt nhìn sính lễ rất phong phú ở trên mặt đất, bỗng nhiên hắt hơi một cái khiến Phượng Hiên khó chịu tới cực điểm. Tuy nói sau một đêmhôm trước, hắn đã quyết định sẽ thỏa mãn tâm ý của muội muội, nhưng mà,kỳ thật hắn đang ôm hi vọng cho rằng hoàng thượng từ trước đến nay luôn coi nữ nhân là vô vị, không có ngoại lệ, càng không có khả năng đối với bảo bối muội tử của mình phát sinh tình ý. Chỉ cần như thế, Phượng Hiên hắn sẽ có đủ mười phần sức mạnh mà khuyên em mình gả cho người mà mìnhvừa ý – Bích Nhân Hoành. Thế nhưng, thế nhưng ! Ngự Thiên Lan kia thậtghê tởm! Từ mười bốn năm trước khi bản thân muốn mang muội tử quay về,cũng là lần đầu tiên gặp mặt hắn, hắn giống như một tảng hôi thối, chắn ở trước mặt Phượng Hiên, chưa hề làm cho Phượng Hiên vừa ý dù chỉ mộtlần!
Ngắn ngủi chỉ với hai ngày, vô luận làquan sát, hay là nói bóng nói gió, đều có thể làm cho Phượng Hiên rút ra một kết luận—— nếu hoàng thượng đối với Vũ nhi không có một tia tìnhý, vậy Phượng Hiên hắn sẽ đem đầu cắt bỏ đưa cho Lâm thị! Tóm lại, aicho phép Ngự Thiên Lan thích muội tử bảo bối của mình?! Thật không cócông lý a, muội tử được mình nâng trong lòng bàn tay như tâm can thế màlại đi thích Ngự Thiên Lan!
Phượng Hiên nghĩ sẽ chúc phúc cho nhânduyên của muội tử bảo bối, nhưng mà hắn tuyệt không muốn chúc phúc chovị Hoàng Thượng sớm đã có rất nhiều phi tần kia. Cho nên hắn trong giờphút này, trừng mắt nhìn Bích Nhân Hoành phái người đưa sính lễ tới,trong lòng phát điên mà suy nghĩ nên làm thế nào đối với những sính lễnày bây giờ? Chết tiệt, hết lần này đến lần khác, hắn không hiểu vì saoNgự Thiên Lan từ một người hoàng tộc lại có thể trở thành Hoàng Thượng,làm cho Phượng Hiên hắn không có cách nào động vào. Nếu không cục diệnhiện giờ xảy ra ngay trước mắt cũng đâu khó khăn như vậy, tình thân cùng tình bằng hữu chỉ có thể hai chọn một! ?
Kỳ thật Phượng Hiên biết trong lòng mình đã sớm có quyết định, nhưng nghĩ đến việc không những có lỗi với BíchNhân Hoành mà còn phải lợi dụng hắn mười phần mới có thể đạt được tâmnguyện của muội tử, khiến trong lòng Phượng Hiên không ra tư vị gì. Nửachấp nhận, Phượng Hiên nặng nề thở dài rồi không chút do dự quyết định,bảy ngày! Mình phải dùng thời gian bảy ngày tiếp theo để bức hoàngthượng nhìn thẳng vào tâm ý của hắn ta, khiến muội tử toại nguyện!
Vào thời điểm mỗi khi Phượng hiên quyếtđịnh làm một chuyện, hành động cùng năng lực của hắn từ trước đến nayđều là kinh người, cho nên, không đến bảy ngày, chỉ vỏn vẹn với bốnngày, làm cho cả triều đình bất ngờ trước thánh chỉ được ban ra, HoàngThượng không biết sao lại bất thình lình sủng hạnh Phượng Thống lĩnhđại nhân, cũng hạ chỉ phong nàng làm Đức Phi, vào ở Vân Đức Cung, vị trí thống lĩnh nay do phó thống lĩnh đại nhân Trình Nhiễm kế nhiệm.
Thời điểm nghe được tin tức này, trêntuấn nhan tao nhã của Bích Nhân Hoành hiện lên một tia tiếc nuối cùngthương tâm, làm cho nội tâm Phượng Hiên nổi lên một trận chột dạ áy náy, há mồm muốn nói gì, lại lần đầu tiên nói không ra lời.
Lúc sau, được Phượng hiên đặc biệt mờiđến Phượng phủ, nói muốn an ủi Bích nhân Hoành để bản thân không cảmthấy áy náy nhưng hắn không chịu để cho Phượng Hiên an ủi mình. Chỉ dùng một giọng điệu thật chậm để nói với Phượng Hiên: “Cho dù đính hôn thìthế nào, làm thần tử sao có thể tranh giành nữ nhân với hoàng thượng,việc đính hôn lúc trước coi như chưa bao giờ phát sinh qua! Những sínhlễ này coi như kẻ làm ca ca ta đây gửi Tiểu Vũ làm quà chúc mừng! Thậtkhông nghĩ tới việc đính hôn lần này ngược lại làm cho Hoàng Thượng ăndấm chua quá mức, khiến hắn phải nhìn thẳng vào tâm ý của chínhmình!”Bởi vì Phượng Hiên thực hiện quá mức bí mật mà Bích Nhân Hoành bởi vì quá suy sụp nên chỉ nghĩ tới nguyên nhân phát sinh việc hôn nhân gấp rút này chứ không nghĩ rằng rất nhiều chuyện là do Phượng Hiên cố ý dẫn dắt trở nên như vậy.
“A? Đây là ý gì?” Chẳng lẽ trước kia Bích Nhân Hoành đã biết Hoàng Thượng thích Vũ nhi?
“Huynh không nhìn ra Hoàng Thượng chotới nay đối xử với Tiểu Vũ một chút cũng không giống với những ngườikhác, chứng tỏ hắn rất thích nàng không phải sao?” Bích Nhân Hoành cóchút ngoài ý muốn nhìn Phượng hiên.
“Không biết!” Phượng Hiên hắn cả ngàybận rộn suy nghĩ làm thế nào để cướp bảo bối muội tử tay của HoàngThượng trở về. Nếu không phát hiện ra tâm ý muội tử thì hắn làm gì chú ý tới loại sự tình này! Ô, hiện tại không chỉ có không cướp về được,ngược lại còn tự tay đem muội tử đẩy vào trong long “Kẻ Thù”, khiến choNgự Thiên Lan không công chiếm được tiện nghi của muội tử bảo bối. Nhớtới đây, khiến cho hắn chỉ muốn hộc máu rơi lệ a!
Tuy rằng Phượng Hiên không có cam lòng,nhưng sau khi thấy qua dáng vẻ tươi cười thoả mãn của muội tử trongcung, cảm giác không cam lòng liền mọc cánh bay đi, hơn nữa thái độHoàng Thượng cũng không giống như bình thường, không thấy qua đêm ởtrong tẩm cung của các phi tần gì đó mà hằng đêm đều lưu lại Vân ĐứcCung, hơn nữa cũng không bắt Phượng Vũ uống thuốc giống như những nữnhân từng được sủng ái khác, hiển nhiên là muốn để Phượng Vũ sinh hạ hậu dệu để đi lên vị trí hoàng hậu.
Vì thế, Phượng Hiên cho rằng muội tử của mình đã chiếm được hạnh phúc mà nàng mong muốn. Sau khi nhận được tintức của Tam trưởng lão nguyên đang ở Phượng Châu, Nhị trưởng lão đươngnhiệm bi ám sát mất mạng, Tứ trưởng lão Phượng Trọng Bắc cũng lọt vàotầm ám sát mà bị thượng , Phượng Hiên liền yên tâm xin nghỉ, đi đếnPhượng châu, xử lý chuyện đại sự trong tộc, hắn còn muốn trên đường trởvề Phượng Châu, thuận tiên đi đường vòng đến Vân Châu Nam Lăng. Dù sao,chuyện muội tử đã xử lý xong, có thể đến phiên hắn rồi, hắn muốn gặp nữtử trong bức tranh kia. Chỉ là, hắn tạm thời rời khỏi Kiền Đô, nhưngkhông biết rằng, nửa tháng sau, hắn phải đối mặt với tin muội tử đượchoàng thượng ban cho cái chết mà mất mạng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]