NamViên, từ trước đến nay là bên đạitrưởng lão Phượng thị dùng để chiêu đãi khách nhân nữ quyến trong phủ.Cả tòa Nam Viên chiếm diện tích lớn nhất, trong đó có sáu tiểu đình viện độc lập, từng gian đình viện được lát đá mượt như lòng trắng trứng trải thành đường mòn liên tiếp, hai bên đường mòn đủ loại hoa thơm cây cỏxanh tươi, kèm theo núi giả, nước chảy, cầu nhỏ, cảnh sắc cực kỳ cảnhđẹp, ý vui.
Thấm Nhã cư, chính là sân đẹp nhất trongNamViên, từ trước đến nay chỉ mở ra vớikhách quan trọng. Nơi này ngày thường yên tĩnh không tiếng động, naytiếng người sôi nổi, khí thế kinh người. Nguyên nhân trong đó chính làtrong sân này con dâu trong lúc rãnh rỗi đi ra ngắm hoa tản bộ .
Nhìn nàng ta, mười hai người nha hoàn,vú già sáu người, thị vệ hai mươi tên, một nhóm người này vẻn vẹn vâyquanh một mình nàng ta, một bộ dạng chính xác là con nhà vương công đạithần, cả vú lấp miệng em. Chuyện này không tính là cái gì, nếu như nóingày nàng ta đến phủ đại trưởng lão, mang theo vật phẩm tùy thân cùngcác thức ăn đồ dùng có khoảng bốn đến năm mươi cái hòm. Vậy càng có thểnghĩ, con dâu quý này khí thế mười phần, xuất thân bất phàm.
Nàng không phải người khác, đúng là cháu gái đời thứ ba mươi sáu của đương triều tả thừa tướng Lâm Thành Huân,đại trưởng nữ Lâm Tuyết Thiến của lục đại gia tộc Lâm thị Tông gia. Nămnay mười bảy tuổi, hình thức của nàng diễm lệ động lòng người, lại cảngười tản mát ra một loại khí khái cao ngạo làm cho người ta khó có thểtiếp cận. Chỉ thấy nàng một thân hoa phục cẩm y, bước chậm trên hànhlang gấp khúc, đầu lại cao ngạo giơ lên, ánh mắt liếc xéo về phía cảnhsắc chung quanh, khóe miệng khinh miệt nhếch lên, trong lòng khinhthường mà nghĩ: phủ của đại trưởng lão Phượng thị này cũng chỉ như vậymà thôi, đình viện thiết kế hoàn toàn kém hơn so với Lâm gia nàng!
Giờ này khắc này, gia chủ của Phượng thị đang ở trước cửa chính, Phượng Hiên rốt cục lấy tốc độ lắc lư đã tới.Hắn một thân phục sức màu trắng bạc, bên hông buộc đai lưng màu xanhngọc, trên chân đang đi đôi giày da cừu trắng mềm mại sang quý, quần áođơn giản lại tiêu sái lưu loát, càng mang theo một chút phiêu dật.
Hắn nhảy xuống ngựa, đem dây cương đưacho hạ nhân đang đứng ở bên, liền đi vào bên trong, mà Phượng Tiêu,Phượng Địch hai người mặc trang phục màu đen, thể hiện trang phục củathị vệ, theo sát phía sau.
“Thiếu tông chủ!” Quản gia Phượng Phúc gọi lại, bước chân bay nhanh đi tới chỗ Phượng Hiên.
“Ưhm? Chuyện gì?” Phượng Hiên dừng bước lại, đầu hơi hơi nghiêng một bên hỏi.
“Lâm gia đại tiểu thư đã đến.” Phượng Phúc thân thể khom người xuống bẩm báo.
“A! Ở tại nơi này chỗ ở của chủ nội?” Không cần nói cho hắn biết loại tin dữ này, Phượng Hiên mày chau lên trong lòng nói thầm.
“Không, Lâm tiểu thư ở tạm ở bên trong phủ của đại trưởng lão .”
”Uh, ta đã biết.” Phượng Hiên gật nhẹ, tiếp tục đi lên phía trước.
“Lâm tiểu thư khi ngài còn chưa tới,từng phái người đến báo cho biết nếu như ngài đến, xin ngài cùng nànggặp mặt.” Phượng Phúc đuổi kịp bước chân của hắn, miệng tiếp tục bẩmbáo, nghĩ rằng Lâm tiểu thư kia ông cũng không dám đắc tội, nàng chínhlà Tông gia chủ mẫu tương lai a!
Phượng Hiên dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía Phượng Phúc cũng vội vàng dừng lại, cười như không cười, hỏi:“Nàng muốn gặp ta?”
“Đúng vậy, muốn tiểu nhân hiện tại liền. . . . . .hay không ” Lời của Phượng Phúc còn chưa nói hết đã bị Phượng Hiên cắt đứt.
“A, ta mệt mỏi, quay về Thu viện nghỉ ngơi.” khóe miệng Phượng Hiên bắt đầu giơ lên.
“Vậy Lâm tiểu thư. . . . . .”
“Ta hôm nay không tiếp khách, ai tới đều nói như vậy, biết không?” cây quạt trong tay phải của Phượng Hiên gõnhẹ một chút bên lòng bàn tay trái, lời nói được cho là hòa ái dễ gần.
Lời này vừa nói ra, chỉ thấy nụ cườitrên mặt Phượng Hiên cực kỳ sáng lạn đáng yêu. Nhưng lời nói trong miệng cũng không phải như vậy, âm trầm nói : “Chuyện này còn không đơn giảnsao?! Đuổi, ra, ngoài!”
Dứt lời, không để ý tới Phượng Phúc vẻmặt khó xử, Phượng Hiên xoay người rời đi, cũng không dừng lại, mà cònhô lên nói: “Tiêu, Địch, theo kịp!”
“Dạ!” Hai người cùng kêu lên trả lời. Theo phía sau, bọn họ đều đồng tình nhìn Phượng Phúc liếc mắt một cái.
Chuyện này không phải Phượng Địch trướcmặt là người của đại thiếu gia sao? Hắn tại sao lại đi theo bên ngườiThiếu tông chủ? Phượng Phúc rốt cục cũng chú ý tới, một người đi theoPhượng Hiên dĩ nhiên là Phượng Địch. Nhưng nghi vấn chỉ ở trong đầu ôngdừng lại một lát, kế tiếp ông bắt đầu lo lắng làm thế nào để trả lời với Lâm gia đại tiểu thư kia. Bởi vì vừa rồi ông đã nhiều chuyện phái người thông báo đến phủ đại trưởng lão về chuyện Thiếu tông chủ đến mất rồi,thật sự là lo lắng a!
“Tiểu thư ——! Tiểu thư ——!” Một nha hoàn nghiêng ngả lảo đảo từ ngoàiNamviên chạy vào, cao giọng hô.
“Ba!” một tiếng, khi nha hoàn kia tớitrước mặt Lâm Tuyết Thiến thì Lâm Tuyết Thiến cái gì cũng chưa hỏi, trực tiếp cho một cái tát.
“Làm càn gì đó, gọi ngươi đi đến phòngbếp bưng đồ lên, đồ còn chưa thấy ngươi bưng ra, ngươi lại nôn nôn nóngnóng chạy loạn kêu rống cái gì? Có chuyện gì to lớn đến nỗi ngươi khôngđể ý thể thống chạy loạn lên như vậy? Ngươi là muốn cho người khác nhìnthấy người hầu của Lâm gia ta không có quy củ như thế sao!?” Lâm TuyếtThiến bộ mặt tức giận, lớn tiếng quát.
“Thực sự xin lỗi tiểu thư.” Nha hoàn kia ôm mặt vội vàng nhận sai, các nô bộc khác đều không dám hé răng.
“Vừa rồi người của Phượng gia phái người đến thông báo Phượng Thiếu tông chủ đã đến.” Nha hoàn sợ hãi bẩm báo.
“Phải không?” Lâm Tuyết Thiến vừa nghePhượng Hiên đến, trên mặt mừng rỡ như điên, còn hiện lên một chút thẹnthùng của thiếu nữ. Tiếp theo lại thêm một cái tát nữa đánh vào nha hoàn đáng thương, “Đồ đáng chết, chuyện quan trọng như vậy sao ngươi khôngnói cho ta biết!”
“Nô tỳ vừa. . . . . .” Nha hoàn còn chưa nói xong, liền im bặt.
“Còn không mau giúp ta trang điểm lại,chúng ta đến chủ trạch (chỗ ở của gia chủ) !”. Nói xong, Lâm Tuyết Thiến liền quay về phòng ở hiện nay của mình để chuẩn bị, phải trang điểm lại thật đẹp, làm cho Phượng Hiên nhìn thấy nàng phải giật nảy mình, từ đóquỳ gối ở dưới váy của nàng như si, như say.
Từ phủ của đại trưởng lão đến phủ củachủ trạch trên thực tế không đến vài bước đường. Nhưng mà Lâm TuyếtThiến này còn phải trang điểm mất một lúc lâu. Còn phải mang theo mộtđám người chậm rãi ngồi cỗ kiệu đi trước.
Trên mặt nàng ta lúc này toàn phấn làphấn, trên người mặc ngọc vàng lấp lánh, hoa phục diễm lệ. Đối với dungmạo cùng trang phục của mình, nàng tương đối tự tin. Trên con đường ngắn ngủi này, ngồi ở trong kiệu trong đầu nàng nghĩ đến chuyện hôn sự.Nghe nói lần này là chuyện chung thân đại sự của Phượng Hiên và nàng.Làm cho nàng trong lòng mừng rỡ như điên, đã từng gặp qua Phượng Hiênvài lần, tâm hồn thiếu nữ của nàng ta quả thực giống như lời PhượngThiếu Xuyên đoán: sớm dừng ở trên người Phượng Hiên. Hành động củaPhượng Hiên không chút nào phản đối chuyện hôn nhân của hai người, làmcho nàng ta từ trước đến nay đều tự cho mình là đúng, càng thêm tự tincho rằng Phượng Hiên chỉ sợ cũng đã sớm yêu mình rồi. Cho nên, mới vừanghe đến hôn sự cùng mình, liền khẩn cấp quyết định ngày đính hôn.
Trên mặt của nàng ta là đắc ý, là thẹnthùng, là cuồng vọng. Nàng ta ảo tưởng đợi lát nữa sau khi Phượng Hiênnhìn thấy bộ dáng của mình, vọng tưởng hắn sẽ rất cao hứng, nàng ta cònnghĩ rằng Phượng Hiên sẽ ôn nhu với mình như thế nào. Nghi thức đính hôn này chấm dứt, bỏ qua khoảng cách về tuổi tác, không xảy ra vấn đề gìthì sáu tháng sau sẽ chính thức thành hôn. Đến lúc đó nàng chính là phunhân của Thiếu tông chủ Phượng thị.
Cho đến lúc đấy, nhìn nàng từ từ dạy dỗmuội muội Phượng Hiên như thế nào. Phượng Vũ năm nay hẳn là mới có támtuổi đi. Hừ, không nên so với thiếu nữ xinh đẹp như mình, vài năm trước nó còn nhỏ như vậy mà đã có một bộ dáng mỹ nhân bại hoại, có thể chedấu đi hào quang của mình, nhìn thấy nó là đã tức giận. Đợi lúc nàng trở thành Thiếu tông chủ phu nhân, thì chuyện đầu tiên nàng cần làm chínhlà làm cho cái con a đầu kia trở thành câm điếc, dám không ngoan ngoãnnghe lời tẩu tử (chị dâu) này. Sau đó tìm một cơ hội hủy đi dung mạo làm cho nàng chướng mắt kia. Cuối cùng, không đến sáu năm nàng sẽ đem nó gả đi ra ngoài!
Trong lòng nàng đã tính toán thật tốt,lại không biết từ đầu tới đuôi đều là nàng ta tự mình đa tình. Chưa cầnnói tới đính hôn hoặc là thành thân làm chủ mẫu Phượng gia, nàng ta ngay cả muốn bước chân vào chủ trạch còn chưa thể được.
Tuy nói nàng ta dẫn theo hai mươi tênthị vệ, mỗi người đều là hộ vệ của Lâm gia tông chủ mà Lâm Thành Huân cố ý an bài. Tuy rằng khí thế của nàng ta khinh người, làm cho quản giaPhượng Phúc ngăn cản không nổi sức mạnh của nàng ta. Nhưng khí thế củanàng ta, cùng người của nàng ta, toàn bộ đều không thể chống lại đượcquỷ linh tinh quái mà Phượng Hiên sớm đã đoán trước.
Vừa bước vào Thu viện, trong đầu PhượngHiên đột nhiên vừa chuyển, nhớ tới thần sắc của lão quản gia PhượngPhúc, đoán chừng ông ta đã phái người thông báo cho phủ đại trưởng lão.Vì thế, hắn gập cây quạt lại, quơ quơ, nói với Phượng Tiêu cùng PhượngĐịch phía sau: “Đi, canh giữ ở cửa chính, ai cũng không cho tiến vào.”
Nhất thời, hai người hiểu được tiểu chủnhân nhà mình không cho ai vào là chỉ người nào. Nhận lệnh, nhanh chóngtrở lại cửa chính. Cũng đúng lúc hai người này trấn thủ, Lâm Tuyết Thiến kia cùng với hai mươi thị vệ lại hoàn toàn không phải đối thủ. Mặc choLâm Tuyết Thiến rống giận uy hiếp, hai người cũng không động, làm choLâm Tuyết Thiến kia chỉ có thể mang theo một bụng tức giận trở về.
Nàng ta muốn phá hủy Phượng Vũ, lại càng không cần phải nói. Từ việc Phượng Hiên tự mình dạy dỗ ra muội tử bảobối, trong tương lai, đừng nói nàng ta động một sợi lông tơ, mà là hủycả cơ nghiệp trăm năm vinh hoa phú quý của bộ tộc Lâm thị của nàng ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]