“Này, đây không phải là Cung gia . . . . . .” Chỉ thấy đại trưởng lão thanh âm đứt quãng rốt cuộc nói không nên lời đầy đủ , mà ngũ trưởnglão nhìn Phượng Hiên với ánh mắt tán thưởng .
“Nho nhỏ lễ vật, không đáng để nhắc tới,mong rằng đại trưởng lão vui lòng nhận cho.” Phượng Hiên vẻ mặt khôngthèm để ý, bộ dạng cực kỳ hào phóng, biểu hiện của Phượng Vĩnh Diễm đềunằm trong dự đoán của hắn. Cuộc đời đại trưởng lão chỉ có duy nhất yêuthíc: kỳ thạch trân ngọc. Nếu chính mình muốn mượn sức hắn, đương nhiênphải tìm thứ hợp ý hắn, giờ phút này chính mình mang đến ba bảo vật đềulà hiếm có trân phẩm, tuyệt đối trúng ý của hắn!
“Ai da, cái này quá mức quý trọng, huống chi đây là của hồi môn củatông chủ phu nhân đã mất sớm, hẳn là nên làm của hồi môn cho tiểu thưnhỏ khi xuất giá” Phượng Vĩnh Diễm miệng nói như vậy, nhưng là hai mắtlại rời không được ba bảo vật, hai tay lại trân ái luyến tiếc chạm vàochúng nó. Cung Như Mộng sau khi mất, tất cả hồi môn của nàng đều để lạicho Phượng Hiên, chỉ có Phượng Hiên mới có thể sử dụng, không nghĩ tớihắn lại hào phóng một lần đưa đến biết bao nhiêu bảo vật hiếm có, nhấtthời tâm của đại trưởng lão ngày càng hướng về phía Phượng Hiên.
“Xá muội còn nhỏ, làm sao xứng có được những vật phẩm trân quý nhưvậy, đại trưởng lão từ trước đến nay tiếng tăm nổi danh, ba bảo vật hẳn ở trong tay nhạc bá thì mới có giá trị” Phượng Hiên cây quạt trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xau-nu-den-khien-hoa-thuy-yeu/3073740/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.