Chuyến đi này coi nhứ bị hủy hoại dưới tay tôi. Người ốm đãng lẽ là tôi, thành ra Thiên Lâm lại trở thành người thay tôi ốm.
Trên đường về, tôi nói với Thiên Lâm:"Tôi đói rồi, lúc về ăn 1 chút gì đó hẵng về nhà nhé."
- Đến Tứ Hảo ở gần nhà chúng ta đi.
Thiên Lâm mệt mỏi đáp.
Cái gì mà gần nhà "chúng ta"? Tôi nghi ngờ cách nói của Thiên Lâm có vấn đề đó.
Gần về đến nhà, tôi nói với Thiên Lâm:"Người tôi hôi quá, chúng ta về nhà xong mới đi ăn có được k vậy?"
- Cô không đói sao?_Thiên Lâm nhíu mày, anh thì đói r đấy.
- Thà đói đến chết cũng không thể bị hôi đến chết được._Tôi trề môi.
- Được, cô muốn thế nào thì thế đó.
Cho đến khi được ngâm mình trong bồn nước nóng, cơn mỏi mệt và buồn ngủ của tôi mới hoàn toàn biến mất, ngồi đó nghịch ngợm với đám bong bóng xà phòng một cách vui vẻ. Còn Thiên Lâm bên ngoài đang nghỉ ngơi sau chuyến đi dài ở trong phòng khách, cạnh nhà tắm chung k xa để đợi đến lượt mình tắm rửa.
"A".
Tiếng hét trong phòng tắm vang lên khiến Thiên lâm giật mình vội vàng nhảy bật dậy:"Sao thế?"
Tôi nhìn bộ quần áo bẩn đã bị mình ném vào trong máy giặt, lại nhìn mấy chiếc móc quần áo trống k, buồn bực nói:"Tôi quên lấy quần áo rồi."
Sau 1 tràng cười nhẹ, 1 bộ quần áo được nhét qua khe hở cửa nhà tắm.
Tôi đón lấy quần áo, đó là bộ quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xau-nhung-ket-cau-no-dep-vi-vay-anh-van-yeu-em-v-a/2446394/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.