Quay về thành phố, tôi có cảm giác người con trai mang tên Thiên Lâm k đáng tin cậy, hắn ta lừa tôi, sống nhà tôi và coi tôi như 1 con ngok vậy.
Tối hôm đó, sau khi vừa mới bước chân vào nhà, tôi chặn Thiên Lâm trước cửa
- Tôi sẽ k để anh ở lại thêm.....
Thiên Lâm nhìn tôi, ánh mắt phức tạp nói:"Tôi biết"
Tôi quả thực k hài lòng với câu trả lời đó, hắn ta k mở lời xin ở lại đk sao...tôi....
- Sau này tôi sẽ k làm phiền cô nữa._Thiên Lâm nói r bước vào nhà, thu dọn hành lí.
Tôi nhìn hắn ta thu dọn hành lí 1 cách gấp gấp, cảm giác như muốn níu kéo hắn ở lại. Nhưng hẵn sẽ chịu ở lại khi mà tôi đã lên tiếng đuổi sao, cơ mà vì lí do gì hắn phải ở lại nữa, chẳng phải đã được xem con ngok tôi diễn hề r sao....ách, tôi có cảm giác khó sức, nó khiến lòng tôi bức bối.
Thiên Lâm cùng với hành lí trước mặt tôi, hắn ta cầm 1 chiếc phong bì còn mới.
- Đúng như giao hẹn, tôi trả cô tiền thuê nhà.
Giọng nói Thiên Lâm đều đều nhưng khiến cổ họng tôi đắng ngắt. Tôi run rẩy đưa tay đón lấy, dồn hết sự can đảm nói:"Cảm ơn."
- Vậy....sau này vẫn là bạn đấy nhé._Thiên Lâm khẽ cười, đối với anh, bị đuổi là điều đương nhiên thôi, thời gian qua đã gây phiền toái cho người ta r mà.
- vậy....tạm biệt..._Tôi nói.
Thiên Lâm nhanh chóng rời đi, căn nhà nhỏ của tôi lại trống trải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xau-nhung-ket-cau-no-dep-vi-vay-anh-van-yeu-em-v-a/2446367/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.