Từ tối qua đến hôm nay, Tô Mạt vẫn có cảm giác mờ mờ ảo ảo như vậy.
Nhưng, bản thân trong lòng lại muốn Sở Hà nói ra, là hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau. Lúc tưởng tượng cô rất tự ti,còn mang theo tâm trạng ngờ vực và chán ghét bản thân. Nhưng được người này tận miệng thổ lộ, trong lòng cô, vì vậy mà rung động.
Nhất thời, trong đầu cô, đều loạn cả lên.
“Em không có gì tốt cả.”
Rất lâu, cô nói ra một câu như vậy để cự tuyệt
“……”
Sở Hà rủ mắt nhìn cô chăm chú, thấy cô không ngẩng đầu lên, dứt khoát không nói chuyện. Đợi đến khi Tô Mạt không chịu đựng được bầu không khí này, tự mình ngẩng đầu lên nhìn anh, lại phát hiện khóe môi anh chứa ý cười.
Không biết anh cười gì, tóm lại rất đáng ghét, cô vừa thẹn vừa ngượng, không muốn tiếp tục kéo dài, dứt khoát quay người lại mở cửa.
Một bàn tay đặt lên khóa cửa lại bị một bàn tay lớn khác nắm chặt.
Sở Hà từ phía sau ôm chặt lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô, đầu hơi nghiêng, cằm đè lên trên mái tóc đang ướt của cô, đặt lên trên hõm cổ, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng, giống như là nói chuyện bình thường: “Không có người nào hoàn mĩ cả, anh bây giờ cũng không muốn thảo luận vấn đề này với em. Chính là một điểm, em thực sự không bài xích anh, đúng không? Giống như là nụ hôn đêm qua, cái ôm tối nay, em có thể tiếp nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xau-ho/3336096/chuong-41.html