Từ tối qua đến hôm nay, Tô Mạt vẫn có cảm giác mờ mờ ảo ảo như vậy.
Nhưng, bản thân trong lòng lại muốn Sở Hà nói ra, là hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau. Lúc tưởng tượng cô rất tự ti,còn mang theo tâm trạng ngờ vực và chán ghét bản thân. Nhưng được người này tận miệng thổ lộ, trong lòng cô, vì vậy mà rung động.
Nhất thời, trong đầu cô, đều loạn cả lên.
“Em không có gì tốt cả.”
Rất lâu, cô nói ra một câu như vậy để cự tuyệt
“……”
Sở Hà rủ mắt nhìn cô chăm chú, thấy cô không ngẩng đầu lên, dứt khoát không nói chuyện. Đợi đến khi Tô Mạt không chịu đựng được bầu không khí này, tự mình ngẩng đầu lên nhìn anh, lại phát hiện khóe môi anh chứa ý cười.
Không biết anh cười gì, tóm lại rất đáng ghét, cô vừa thẹn vừa ngượng, không muốn tiếp tục kéo dài, dứt khoát quay người lại mở cửa.
Một bàn tay đặt lên khóa cửa lại bị một bàn tay lớn khác nắm chặt.
Sở Hà từ phía sau ôm chặt lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô, đầu hơi nghiêng, cằm đè lên trên mái tóc đang ướt của cô, đặt lên trên hõm cổ, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng, giống như là nói chuyện bình thường: “Không có người nào hoàn mĩ cả, anh bây giờ cũng không muốn thảo luận vấn đề này với em. Chính là một điểm, em thực sự không bài xích anh, đúng không? Giống như là nụ hôn đêm qua, cái ôm tối nay, em có thể tiếp nhận được, đúng không?”
Buổi chiều sau khi phân tích, anh tin tưởng trực giác của bản thân, Tô Mạt có hơi thích anh, không thì, tối qua lúc hôn, sẽ không có trạng thái như vậy.
Đó là một nụ hôn lưu luyến, say mê, khiến người khác nhớ mãi không quên.
“Anh cũng là lần đầu tiên.”
Nhất thời hồi tưởng lại, không đợi cô gái trong lòng phản ứng như thế nào, anh lần nữa mở miệng, thấp giọng nói: “Trước đây anh chưa từng có bạn gái, nụ hôn tối qua, cũng là nụ hôn đầu của anh. Bớt giận đi được không?”
“Em không giận.” Không chịu nổi cách nói chuyện nhũn nhặn của anh, Tô Mạt phản bác.
Trong ngữ khí, đã mang theo sự khéo léo, phong tình chỉ có duy nhất ở con gái, không trách cô ý chí không kiên cường, người đàn ông mình thích ở bên tai bộc bạch những lời ngọt ngào như thế này, mỗi một cô gái 18 tuổi nào cũng rất khó chống cự lại lòng mình.
“Anh không thể đảm bảo, ở bên cạnh nhau thì nhất định sẽ cưới em. Em vừa mới thành niên, trong bốn năm đại học và sau này khi bước vào xã hội sẽ gặp rất nhiều người, trải qua rất nhiều việc, biến số quá nhiều, chắc chắn không xác định được. Nhưng bây giờ sự yêu thích của anh đối với em là thật, anh cũng là lần đầu nảy sinh cảm giác như thế này với một cô gái. Anh có thể đảm bảo rằng, trong quá trình sống chung sẽ cố gắng hết sức có thể để tìm hiểu em, chăm sóc em, yêu thương em, chúng ta thử xem, nếu như cả hai cảm thấy tình cảm này là cần thiết cho cả đời thì thuận theo tự nhiên đi đến hôn nhân. Trước khi xác định cưới em, anh sẽ cố gắng kiềm chế, sẽ không phát sinh quan hệ ... ...”
Nghe đến đây, hai má của Tô Mạt đỏ ửng, bỗng nhiên ngọ ngoạy ở trong lòng anh.
Sở Hạ lại giữ chặt hai cánh tay của cô, đem cả người cô ôm vào lòng, cằm có lúc cọ vào gò má nóng bừng của cô, trong giọng nói còn mang theo nụ cười nhẹ, “được rồi được rồi, bây giờ nói như vậy có hơi sớm, nhưng anh dù sao cũng lớn hơn em 8 tuổi, có một số việc không thể không suy nghĩ, cũng không muốn em hiểu sai, khiến em cảm thấy anh theo đuổi em là để lừa gạt lên giường cùng em.”
“... ... Đừng nói nữa.”
“Thử làm bạn gái của anh, nhé?”
Nghiêng đầu qua, Sở Hà bỗng nhiên dùng đôi môi mỏng cọ vào má cô.
Tô Mạt: “... ...”
Cả người đều bay bổng.
Không hề khoa trương chút nào, cô thậm chí không hiểu, tối qua đến hôm nay, cô còn kiên định chủ ý chuyển nhà, tuyệt đối không yêu đương gì, vì sao trong một thời gian ngắn như vậy, tất cả những quyết định đó, đều lần lượt không còn giá trị. Sở Hà dịu dàng như vậy, cái ôm từ phía sau này, từng câu nói tình cảm của Sở Hà, thật sự rất không chân thật, khiến cả người cô giống như nằm mơ, trở nên bay bổng.
Hai má cô rất nóng rất đỏ, mang tai cũng rất nóng, ngực cũng giống như là được nhét đầy kẹo bông gòn, bị căng cứng bởi sự rung động và ngọt ngào.
Cô muốn nói chuyện, nhưng lại không thể mở miệng, thậm chí còn có chút sợ, sợ mình vừa mở miệng, thì khung cảnh ngọt ngào của giấc mơ này sẽ không tồn tại nữa.
Sở Hà ôm cô rất lâu, vẫn không nghe được đáp án.
Nhưng, đã không còn quan trọng.
Con gái thông thường luôn có một thái độ: Ngầm đồng ý.
Tô Mạt bây giờ rõ ràng có thái độ như vậy. Người cô mềm mại như vậy, thơm như vậy, cả người cũng không còn chống cự, ngoan ngoãn đến bất ngờ.
Sở Hà một tay nắm lấy tay cô, vòng qua eo cô, một tay khác đưa đến bên mặt cô, đưa mặt cô lại gần phía mình, nhìn thấy đôi môi cô, anh nhẹ nhàng đặt đôi môi mỏng của mình lên trên môi cô.
Đây là nụ hôn có cảm giác hoàn toàn khác với nụ hôn tối qua.
Anh đã xác định được tâm ý của cô, nhốt cô ở trong phòng mình, vây ở trong lòng mình, có một loại cảm giác vừa chân thật lại vừa an toàn, cho nên có thể hôn một cách nhẹ nhõm. Ban đầu chỉ dùng đôi môi mỏng nghiền lấy môi cô, đợi cô vô thức hé miệng, đầu lưỡi mới thuận thế thâm nhập vào, từ từ tìm hiểu, nhẹ nhàng li3m m*t, từng chút từng chút, phát ra âm thanh nhẹ nhàng mà kín đáo, vô cùng ám muội, bầu không khí trong phòng cũng theo đó dâng trào.
Giọng của Sở Khê lại bỗng nhiên vang lên, Tô Mạt bị dọa đến nhảy cẫng lên.
Sở Hà cũng bị kinh động, tạm thời ngừng lại động tác, đợi đến khi nghe thấy Sở Khê vì tín hiệu trong phòng không tốt mà ra ngoài gọi điện, anh lại rủ mắt xuống.
Anh ôm Tô Mạt từ phía sau, cho đến lúc này, mới phát hiện cô mặc một chiếc váy ngủ rộng rãi, lúc anh nắm lấy tay cô đặt lên eo của cô, cảm nhận được sự mềm mại khác thường.
Nghiêng đầu qua nhẹ hô hấp một lát, anh từ từ buông lỏng tay, nắm lấy cánh tay của Tô Mạt, lần nữa ấn lên trên tường.
Hoàn toàn sụp đổ ... ...
Những lời chân thành kiên định lúc nãy nói, lúc này lại cảm thấy, có lúc, sự tự chủ của đàn ông hoàn toàn chỉ dùng để trang trí. Lứa tuổi này của anh, sao có thể thỏa mãn được nụ hôn lướt qua như vậy, đặc biệt còn đối diện với một cô gái nhỏ mù mờ lại thu hút người khác như thế.
Vóc dáng của Tô Mạt, tuyệt đối không thể xem là đầy đặn, miễn cưỡng khen thì là duyên dáng yểu điệu. Nhưng lúc này, đôi môi cô bị anh hôn đến đỏ ửng, má và môi cùng một màu sắc, mái tóc dài đen nhánh mà ướt đẫm vướng lấy ngón tay anh, đối mắt lúc ngẩng đầu nhìn vào, còn mang theo độ cong kiều mị trời sinh. Đặc biệt khiến cho người khác cảm thấy khó mà kiềm chế, cô không biết cô thu hút người khác nhiều như thế nào, ngại ngùng e thẹn, vô tội lại thanh thuần.
Anh lần nữa hôn lên, động tác có hơi đè nén sự k1ch thích, giống như vừa mới nếm được mùi vị của thức ăn, không kiềm chế được mà thở gấp.
Một tay nắm chặt lấy vạt áo anh, hô hấp của Tô Mạt cũng trở nên gấp gáp.
Tiếng nói chuyện điện thoại của Sở Khê từ bên ngoài lờ mờ truyền đến, cô không dám phát ra âm thanh gì, vừa xấu hổ vừa căng thẳng, cảm giác họ giống như đang vụng trộm.
Tối hôm nay, Sở Khê cuối cùng cũng gọi điện xong quay về phòng, lúc Sở Hà buông cô ra, chân cô run lên, đứng không vững.
Ngẩn ngơ trong lòng, hiển nhiên cũng không cảm nhận được sự khác thường của người đàn ông trước mặt.
Sở Hà cố kiềm chế thực sự có hơi khó chịu, không dám tiếp tục hôn, ánh mắt thâm trầm nhìn cô một lát, thở ra một hơi, đem cửa phòng mở ra.
Anh ôm Tô Mạt đưa về phòng.
------Ngoài lề------
Tôi thấy, hôm qua sắp xếp một bàn tặng tiền(⊙o⊙)
Manh mối như sau:
Nhưng khiến người khác được an ủi đó là, mọi người tham gia trả lời câu hỏi rất nhiệt tình, cũng có người nhắc đến nụ hôn có mùi sữa tắm và a Cẩm lần nữa nhấn mạnh “tác phẩm này không dài”, chỉ cần chúng ta tham gia vào đó, những bạn đoán không đúng đừng nản lòng, sau này ít nhất cũng sẽ có một lần có được cơ hội nhận thưởng mà.
Tiếp theo chúng ta cùng nhau đi vào giai đoạn cuối cùng của tác phẩm: Qua lại(^。^)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]