Tiếng đối thoại từ phía sau truyền đến, Trương Vũ Vi và Hứa Thiếu Huy lần lượt ngẩn ra, vô thức nhìn về phía sau, từ biểu cảm của đối phương biết được: Không hề nghe sai.
Ý tứ gì?
Tô Mạt chuyển qua nhà bên cạnh ở?
Nói đùa sao?
Trương Vũ Vi một tay nắm chặt quai túi xách một lúc như vậy, biểu cảm không thể tin được.
Cô dàn xếp chuyện này, là muốn đuổi Tô Mạt đi, còn về hoàn cảnh sau khi ra đi của Tô Mạt không ngoài hai trường hợp: Hoặc là nghĩ cách đi tìm một căn nhà để thuê, chắc chắn không thoải mái như lúc này; hoặc là dẹp đường hồi phủ, nghĩ cách kiếm tiền học phí.
Nói ra thì hành vi này thực sự có hơi quá đáng, nhưng cô và Tô Mạt không có quan hệ gì, quen biết nhau cũng chỉ mấy ngày mà thôi, cảm nhận được Hứa Thiếu Huy đứng núi này trông núi nọ, cơn giận lâu ngày không thể lắng xuống được. Trong lòng đều là tâm trạng khiến cô bối rối.
Nào có nghĩ, người ta vì vậy mà có được chỗ tốt hơn?
Việc này càng nghĩ càng tức giận, đến mức khiến cho Trương Vũ Vi không còn tâm trạng dạo phố, lúc ăn cơm còn nổi giận với Hứa Thiếu Huy, hơn 7 giờ tối, hai người không vui quay về.
Tô Mạt vẫn chưa quay về, Tô Dương vẫn đang ở cửa hàng, giờ này trong nhà không có người. Trương Vũ Vi ngồi trên sô pha xem tivi, ngước mắt liếc nhìn Hứa Thiếu Huy đang chơi điện thoại ở một bên, “anh nói Tô Mạt bị sao vậy? Thật sự muốn qua sống ở nhà bên cạnh?”
“……Có thể.”
Đầu cũng không ngẩng lên, Hứa Thiếu Huy đáp một tiếng.
Anh vốn có hơi đố kị và nhìn không quen Sở Hà, bây giờ lại thêm việc của Tô Mạt, tâm trạng cũng không thể nào tốt được, nhưng ở trước mặt của Trương Vũ Vi, nói nhiều sai nhiều, cho nên anh cái gì cũng không thể hiện.
Thấy dáng vẻ anh như vậy, Trương Vũ Vi càng không vui, “em chính là nói, một ngày một đêm không về, thì ra là có nơi tốt để đi. Anh nói xem, không nhìn ra à, chẳng nói chẳng rằng, cô ta ngay cả Sở đại thần cũng lôi ra được? Rất có thủ đoạn đấy.” Hứa Thiếu Huy:“……”
Nói gì cũng là sai, anh chỉ lắng nghe.
Trương Vũ Vi thấy anh không phối hợp, đang muốn phát hỏa thì nghe thấy tiếng động từ khóa cửa.
Tô Mạt mở cửa đi vào
Ở bên ngoài ăn cơm rồi lại mua ít đồ, vì vậy mà họ về khá muộn. Sở Khê đã mang đồ của cô về, nghe thấy cô nói đồ đạc cần chuyển không nhiều, nên cũng không qua giúp. Tô Mạt khép cửa lại, thấy hai người ngồi trên sô pha đều đang nhìn cô, im lặng một lúc rồi lại đi lên phía trước nói: “Chị Vũ Vi.”
“……”
Trương Vũ Vi nhìn chằm chằm vào cô, nụ cười có hơi châm biếm.
Việc cãi nhau này, thực sự rất tế nhị. Đối với người có quan hệ tốt mà nói, rất nhiều việc qua đi thì để cho nó qua đi, cãi nhau đến mức hung dữ như thế nào cũng không nên nhắc đến, vì sao, có cảm tình mà. Nhưng đối với những người không quen biết tạm thời sống chung như họ mà nói, đã cãi nhau thì tồn tại một kẽ hở, quan hệ chỉ có thể ngày càng tồi tệ hơn. Huống hồ còn dây dưa đến vấn đề tình cảm nhạy cảm nhất của người trẻ tuổi.
Vì thái độ của Hứa Thiếu Huy đối với cô, Tô Mạt cũng không có cách nào nảy sinh cảm giác trách cứ đối với Trương Vũ Vi, vì vậy mà cô đến cả nhìn cũng không nhìn người ở phía sau, cũng không quan tâm đ ến sự châm biếm trên mặt của trương Vũ Vi, mở miệng nói: “Dây chuyền của chị em thật sự không lấy. Hôm qua tuy em ra khỏi nhà muộn, nhưng trong điện thoại nghe tin em họ gặp tai nạn em đã đủ lo lắng, sao có thể nghĩ đến việc chạy đi lấy dây chuyền của chị. Lúc đến bệnh viện trên người cậu không đủ tiền, em mới tạm thời gọi điện mượn tiền của anh Dương Dương, nhưng điện thoại đúng lúc không gọi được, em lại gặp được thầy Sở ở bệnh viện, việc chữa trị gấp rút, không còn cách nào nữa mới mở miệng mượn tiền thầy ấy, cho nên không thể lấy dây chuyền của chị đi bán.”
“... ... thầy Sở?”
Trương Vũ Vi cũng không biết vì sao, người ta nói một loạt, điều mà cô quan tâm chỉ là cách xưng hô này. Nghe xong bèn cười, còn không kiềm chế được mắng, “hoa sen trắng.”(*)
(*)Ý nói vẻ bề ngoài trong sáng, thuần khiết, yếu đuối khiến người khác muốn che chở, bảo vệ.
Tô Mạt ngẩn ra.
Cô chỉ cảm thấy ý tứ giống như là đang mắng người, nhưng lần đầu tiên bị người khác nói như vậy,lại không dám xác định 100% là Trương Vũ Vi đang mắng cô, không tránh khỏi cảm quan không nhạy bén.
Trương Vũ Vi cũng không ngờ, Tô Mạt lại không hiểu ý tứ này, nhất thời có cảm giác như đang đấm vào bông, tức giận nói: “Không hiểu ý gì sao, chính là giả vờ thanh thuần, giả vờ vô tội, làm bộ làm tịch, rất hợp với cô.”
“Được rồi.”
Ở bên cạnh, Hứa Thiếu Huy không nhẫn nhịn được nói một câu.
“Anh im miệng cho tôi.”
Trương Vũ Vi quay đầu lại nói một câu, đứng dậy, đối diện với sắc mặt căng thẳng của Tô Mạt, tiếp tục cười lạnh lùng nói, “lẽ nào tôi nói sai sao? Cô mới đến đây mấy ngày, người quen biết cô là ai? Còn cho cô chỗ tốt lành để ở, không phải cô dụ dỗ?”
Lời này của cô ta vừa nói ra, Tô Mạt liền hiểu được, tai bay vạ gió lúc này, lại đến từ Sở Hà.
Nếu nói trước đây cô ta vì chuyện của Hứa Thiếu Huy mà giận dữ, cô còn có thể hiểu được, nhưng liên lụy đến Sở Hà, cơn giận trong lòng cô lại trỗi dậy, nghiêm mặt nói, “người có tư tưởng bẩn thỉu, nhìn gì cũng thấy bẩn thiu. Chị nghĩ thế nào tôi không quan tâm, tóm lại tôi không thẹn với lòng, không nói với chị nữa.”
Nói xong, cô quay người đi về phòng mình, đóng cửa lại bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trước đó cô đã nói với Tô Dương việc dọn đi, vì vậy thu dọn cũng không có chút do dự, rất nhanh liền cuộn nệm lại, áo quần gấp gọn gàng, ôm lên liền đi. Tư thế này khiến Trương Vũ Vi ngẩn ra, lúc phản ứng lại được, Tô Mạt đã quay lại, đi đến nhà bếp và nhà vệ sinh, nhanh chóng thu dọn đồ của mình, cuối cùng lúc đi đến cửa, còn quay đầu nói một câu: “Mấy bộ áo quần chị cho tôi đều đã giặt sạch sẽ đặt ở bên giường, nếu chị còn cần thì lấy về, không cần nữa thì vứt đi.”
“Phịch - -“
Cô không nặng không nhẹ đóng cửa lại.
Trong phòng, như là truyền đến tiếng mắng người của Trương Vũ Vi.
Đã qua rồi ... ...
Cô kỳ thực không phải là không biết mắng người, từ nhỏ đã lớn lên trong thôn, lời thô lỗ khó nghe cô đều biết nói. Nhưng cô không muốn nói, không thể thay đổi xuất thân không tốt, việc cô chỉ có thể làm chính là im lặng, chăm chỉ học tập, dùng tri thức thay đổi vận mệnh, tương lai bước vào xã hội sẽ nhận được sự tôn trọng của người khác.
Nhưng lúc này đây, nghe thấy tiếng mắng người của Trương Vũ Vi cách một cánh cửa, khóe mắt cô có hơi cay, không ngờ rằng, bản thân đến An Thành mấy ngày lại có thể khiến người khác chán ghét.
“Lấy xong rồi?”
Bên cạnh truyền đến tiếng hỏi thăm của nam giới.
Tô Mạt vội đều chỉnh lại tâm trạng, quay đầu qua, gật đầu, “vâng.”
Sở Hà dựa ở cửa, đưa mắt nhìn cô.
Cô gái nhỏ đứng cách mấy bước chân, trong lòng ôm một đống đồ đạc, trên mặt còn mang theo nụ cười e thẹn, anh nhìn ra được, đó chính là giả vờ thoải mái.
“Vậy đừng đứng ở đó nữa.”
Anh cất bước đi lại, nhận lấy một túi nilon từ trong tay cô, vừa đi vừa tùy ý cười nói: “Hiếm khi thấy Sở Khê chịu khó, ở trong nhà bếp làm salad trái cây, đến An Thành nửa tháng thì đây mới là lần đầu tiên, không dễ dàng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]