"Cần bao nhiêu?”
Nghe vậy, Sở Hà trực tiếp hỏi.
Tiếng nức nở của Tô Mạt ngừng lại một lúc sau khi nghe anh nói. Cô không nghĩ rằng, chỉ chưa đến mấy lần gặp mặt, Sở Hà lại có thể thẳng thắn như vậy.
“……3000, được không?”
Mím môi lưỡng lự trong giây lát, Tô Mạt ngập ngừng nói.
Ngữ điệu của cô rất nhẹ, mang theo một chút cảm giác yếu ớt và thăm dò, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, đôi mắt đẫm lệ, viền mắt và mũi có hơi đỏ, có lẽ là quá bối rối, hai má cũng đỏ ửng lên, đi kèm theo đó là đôi tai đỏ bừng, khiến cả người cô lộ ra mấy phần vụng về thiếu tự nhiên, nhút nhát rụt rè, giống như một chú thỏ con trắng trẻo mà mềm yếu.
Sở Hà đối diện với cô, gật đầu mỉm cười nhẹ, “được. Tôi đúng lúc mang theo thẻ, bây giờ rút cho cô.”
“... .... Cám ơn thầy!”
Qúa kích động, Tô Mạt nói và đột nhiên cúi đầu xuống.
Hành động này đến không kịp đề phòng, lúc Sở Hà phản ứng lại, cô gái nhỏ đã đứng thẳng người. Anh nhận cái cúi đầu 90 độ của người khác, cảm thấy thực sự có chút dở khóc dở cười, không thể suy nghĩ kịp thời, chỉ có thể mở miệng nói: “Đi thôi, rút tiền.”
Trong bệnh viện không có máy rút tiền, hai người cùng nhau ra ngoài, rất nhanh, Sở Hà đã rút một xấp tiền mặt, quay người đưa cho Tô Mạt.
“Cám ơn thầy!”
Nhìn xấp tiền cứu mạng, Tô Mạt nhất thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xau-ho/3336077/chuong-22.html