Thôi vậy?
Một câu nói rơi xuống bên tai, cả người Tô Mạt ngẩn ra một lúc.
Thôi vậy là ý gì? Sao có thể thôi vậy? Đây chính là không cần cô tiếp tục dọn dẹp, ý muốn đuổi cô đi sao? Nhất định không được!
Thu lại tâm tư, cô vội vàng đứng dậy nói: “Không sao, tôi có thể làm.”
Sở Hà nhấc bước muốn rời đi: “……”
Anh vẫn chưa nghĩ ra lí do thích hợp để khuyên người khác, Tô Mạt đã nhanh như chớp đi đến ban công ngoài phòng ăn, lấy chổi đi vào.
Sau đó, cô bèn trở về phòng sách trong ánh nhìn chăm chú của Sở Hà.
Nghe thâý tiếng dọn dẹp từ trong phòng truyền đến, cảm giác bất lực trong lòng Sở Hà lại lần nữa xuất hiện, muốn nói để người khác khỏi miễn cưỡng lại thay đổi ý nghĩ: Cô như vậy cũng là vì thu nhập 30 tệ mỗi giờ, nếu mình không để cô dọn dẹp, chút tiền này hiển nhiên không thể đưa cô.
Sau cùng, anh không tiếp tục khuyên nữa ... ...
Sau khi Tô Mạt quét xong thì mang một đôi găng tay vào, tiếp tục dọn dẹp vệ sinh. Lúc cô đang thu dọn phòng sách, Sở Hà cầm một cuốn sách đi đến ban công đọc, đợi cô dọn dẹp phòng sách xong, anh đợi một lúc rồi mới đi vào, tiếp tục lộc cộc đánh chữ.
Hai giờ tiếp theo, Tô Mạt đi đến trong tiếng gõ bàn phím của anh. Sở Hà dùng chính là bàn phím cơ, tiếng đánh chữ rất rõ ràng ăn khớp, rất ít khi ngừng lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xau-ho/3336070/chuong-15.html