Chương trước
Chương sau
Edit: Tiểu Mun (Mun1911)
Lâm Phương Lương nghe lời này, trà trong miệng cũng phun ra ngoài.
"Đây cũng là thân thể tốt, không có việc gì, chờ lát nữa ta lấy chút dược cho ngươi, ngươi mang về thử xem."
"Được, đúng rồi, ca nhi vừa mới đi ra ngoài kia tuổi trẻ như vậy, nhìn cũng không giống bộ dáng sinh bệnh, tại sao lại tới hiệu thuốc?" Lý Trường Phong giống như không mấy quan tâm, chỉ thờ ơ hỏi.
Mặc dù Lý Trường Phong, Lâm Phương Lương, Ngụy lão nhị, cùng Trần Khải đều ở chung trong một đội phục binh dịch, nhưng mà Lâm Phương Lương cũng không nhận biết tức phụ nhi Trần Khải, cho nên Lý Trường Phong mới hỏi như vậy.
Lâm Phương Lương suy nghĩ một chút, "Ngươi là nói đến vị ca nhi lớn lên có chút mi thanh mục tú vừa mới đi ra kia sao?"
"Ồ, ngươi nhìn cũng kỹ thật đấy." Lý Trường Phong vừa cười vừa nói.
"Này! Nhị ca, ngươi cũng không thể nói như vậy, nếu để tức phụ nhi ta nghe thấy, ta cũng không biết nên làm thế nào đâu! Đây còn không phải do trí nhớ ta tốt sao, hơn nữa tới đây đều là những lão bà, lão hán, đột nhiên tới một người trẻ tuổi như vậy, ta làm sao có thể không nhớ rõ được."
Lâm Phương Lương sợ Lý Trường Phong hiểu sai ý, vội vàng giải thích.
Lý Trường Phong xua xua tay, "Rồi, là ta hiểu sai ý, ta cũng thật tò mò, ngươi còn chưa trả lời ta đâu!"
"Nói đến cũng kỳ quái, vị ca nhi kia, ta bắt mạch cho hắn cũng không phát hiện ra một chút bệnh gì, nhưng hắn lại nói mình nhiều năm vẫn không có thai, ta cho rằng khẳng định là hán tử nhà hắn có chút vấn đề." Lâm Phương Lương rung đùi đắc ý mà nói chuyện vừa rồi.
Lý Trường Phong nghe xong tâm đột nhiên nhảy dựng, hán tử trong nhà có chút vấn đề, kia chẳng phải nói tới chính là Trần Khải..
"Được rồi, không nói đến chuyện này nữa, ta nói đến những chuyện khác đi."
Bụng Tạ ca nhi sáu tháng đã lớn, nhưng người hắn gầy, hơn nữa lại mặc trường bào, bụng thật ra cũng không hiện rõ.
"Đã lâu không gặp ngươi, sao nhìn ngươi giống như đen đi?" Tạ ca nhi ôm Đoàn Đoàn, nhìn Hứa Thanh nói.
Hứa Thanh cười hắc hắc, "Đây còn không phải là vì đi xuống ruộng mấy ngày gieo trồng sao, trời lại nắng gắt, sao có thể không đen đi được." Hứa Thanh cũng không thích da mình trắng quá, màu da có chút khỏe mạnh như vậy mới càng có tư vị nam tính hơn.
Tạ ca nhi cười lắc lắc đầu, nhìn Đoàn Đoàn trong lòng đang lôi kéo quần áo hắn, "Thân thể Đoàn Đoàn của chúng ta là càng ngày càng tốt nha." Tạ ca nhi nhìn Đoàn Đoàn, liền nghĩ đến hài tử trong bụng, cũng không biết hài tử hắn lớn lên có rắn chắc giống Đoàn Đoàn hay không.
Hứa Thanh có chút ngượng ngùng, "Ta cũng chưa cho hắn ăn cái gì, nhưng đứa nhỏ này chính là càng ngày càng béo, ngươi xem hắn béo đến mức rôm bị thịt che khuất không khỏi được."
Nghe thấy Hứa Thanh nói như vậy, Tạ ca nhi nhẹ nhàng kéo cánh tay nhỏ của Đoàn Đoàn ra liền thấy bên hông đúng là nổi rất nhiều rôm, "Ôi, sao lại thành như thế này, chờ lát nữa để Phương Lương lấy chút thuốc bột cho Đoàn Đoàn, trở về bôi cho hắn sẽ tốt thôi, ở trên trấn này có rất nhiều tiểu hài tử đều dùng cái kia, dùng rất được."
"Được, ta đây liền thay Đoàn Đoàn cảm ơn cha nuôi của hắn." Hứa Thanh kéo tay nhỏ của Đoàn Đoàn cười nói.
Ở nhà Tạ ca nhi ăn cơm trưa xong, một nhà ba người lại ở trên phố đi dạo một chút mới đánh xe lừa trở về thôn.
"Này, Trường Phong chờ một chút!"
Hứa Thanh ngăn Lý Trường Phong đang lái xe lại, đem Đoàn Đoàn trong tay đưa cho Lý Trường Phong, chính mình vô cùng gấp gáp chạy về hướng vừa mới nhìn thấy gì đó.
"Ngươi đi đâu đó?"
Lý Trường Phong khó hiểu hỏi Hứa Thanh, Hứa Thanh không kịp trả lời, cậu chạy đến chỗ rừng cây kia, dùng tay cào cào trên mặt đất, tiếp theo Lý Trường Phong liền thấy Hứa Thanh ôm một đống đá hưng phấn quay trở lại.
Lý Trường Phong: ".. Tức phụ nhi, ngươi làm gì đây?"
Hứa Thanh đem đống đá trong lòng đặt ở trên xe, hưng phấn nói với Lý Trường Phong: "Thứ này, so với sương sáo ta làm tối hôm qua còn ngon hơn!" Đây chính là tiêu thạch a!
Nói xong, liền lại chạy đến chỗ kia đi vòng vòng, không bao lâu lại ôm một đống cục đá đi trở lại xe lừa.
Cứ tới lui qua lại vài lần như vậy, thời điểm Lý Trường Phong thật sự nhìn không được, muốn tới giúp đỡ cậu thì Hứa Thanh lại không đi nữa, bởi vì trên xe trừ bỏ một chút chỗ trống cho cậu ngồi thì đã không còn chỗ để đặt thêm nữa rồi.
"Đi thôi!"
Lý Trường Phong nhìn Hứa Thanh biểu tình tiếc nuối nhưng vẫn nói rời đi, có chút không đành lòng, "Nếu không, ta lại lấy thêm một ít?"
"Không cần", Hứa Thanh lắc đầu, tiếp nhận Đoàn Đoàn, không phải cậu không muốn lấy thêm, chỉ là chỗ ngồi cũng sắp không còn.
Bất quá, ở chỗ này cư nhiên có thể tìm được nhiều tiêu thạch như vậy, Hứa Thanh đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Ngay khi vừa về đến nhà, Hứa Thanh liền giao Đoàn Đoàn cho Lý Trường Phong, đem toàn bộ tiêu thạch trên xe dọn tới nhà kho, tự mình bắt đầu bận rộn.
Lý Trường Phong nhìn bộ dáng Hứa Thanh bận rộn lại vui sướng, lại xem xét những viên đá xấu xí rời rạc kia, tuy rằng khó hiểu, nhưng những thứ này có thể khiến cho tức phụ nhi nhà mình vui vẻ, hơn nữa phi thường coi trọng, đều đem bỏ vào nhà kho, Lý Trường Phong đi đến xe lừa, cầm lấy một cục đá nhìn chăm chú.
"Nhìn cái gì vậy, mau đưa cho ta." Hứa Thanh lấy cục đá trong tay Lý Trường Phong, đang chuẩn bị đi vào trong phòng thì Lý Trường Phong lên tiếng.
"Ta đã thấy rất nhiều cục đá như thế này, ngươi coi nó như bảo bối làm cái gì? Nếu không ta lại đi kéo một xe trở về cho ngươi?"
Hứa Thanh vừa nghe liền vội vàng quay đầu lại, chạy đến bên người Lý Trường Phong, "Cái gì? Ngươi gặp qua rất nhiều ở nơi nào?"
"Cách sau núi cũng không xa, ở phía trên con sông, nơi đó rất nhiều cục đá như thế này, ta đây liền đi kéo mấy xe trở về cho ngươi!"
Hứa Thanh quả thực sắp kích động đến ngất xỉu rồi, "Được, ngươi trước tiên kéo một xe trở về cho ta nhìn một chút đi, nếu đúng là thứ ta muốn, ngươi lại đi kéo thêm mấy xe trở về." Như vậy mùa hè bọn họ liền không cần sầu nữa.
"Được, ta lập tức đi." Nói xong Lý Trường Phong liền đem Đoàn Đoàn cho Hứa Thanh ôm rồi đánh xe lừa rời đi.
Hứa Thanh nén sự kích động trong lòng xuống, ru Đoàn Đoàn ngủ xong mới bắt đầu động thủ, tiêu thạch, là có thể chế tạo băng.
Tiêu thạch hòa tan trong nước sẽ hấp thu rất nhiều nhiệt lượng khiến cho nhiệt độ của nước hạ thấp, thậm chí kết băng.
Trong lịch sử cổ đại Trung Hoa cũng đã có người lợi dụng đặc tính này của tiêu thạch vào mùa hạ chế tác băng để giải nhiệt, cung cấp cho triều đình và các đại quan, quý nhân.
Mà ở nơi này, mọi người chỉ là đem băng mùa đông giấu ở hầm băng, đến mùa hạ thời tiết nóng bức thì lấy ra sử dụng.
Hứa Thanh cho đường vào trong nước, sau đó đem nước đổ vào trong bình, lấy một cái đĩa lớn múc nước đổ vào, đem bình đặt vào trong đĩa nước, không ngừng cho tiêu thạch vào trong đĩa nước, cuối cùng nước trong bình mắt thường có thể thấy được kết thành băng ở trước mặt Hứa Thanh.
Hứa Thanh nếm thử, vừa lạnh vừa ngọt, khi băng vào trong bụng, khô nóng trên người tức khắc giảm đi rất nhiều, đúng vậy, điều này là sự thật, nghĩ đến Lý Trường Phong nói hắn gặp qua rất nhiều tiêu thạch, Hứa Thanh liền càng thoải mái, đem bình đựng băng bỏ vào trong giếng, lại đem đĩa lớn ra ngoài sân phơi, thứ này phơi khô lại là tiêu thạch, có thể tuần hoàn sử dụng vài lần.
"Ta đã trở về, tức phụ nhi ngươi nhìn xem có phải cái này hay không?" Lý Trường Phong mồ hôi nhễ nhại trở về dưới ánh nắng như thiêu như đốt.
Hứa Thanh vội vàng chạy tới nhìn, "Đúng! Chính là cái này!"
"Vậy được, ta lại đi thêm mấy lần, ở đó có rất nhiều cục đá như thế này, cũng không khác gì một ngọn núi đá." Lý Trường Phong vừa nói vừa di chuyển những cục đá trên xe.
"Vậy không cần đi nữa, nếu đúng như lời ngươi nói, về sau lại đi cũng không muộn." Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong đem tiêu thạch trên xe đều dọn vào phòng.
"Nào, mau đi rửa tay rửa mặt đi, ta cho ngươi ăn thứ tốt."
"Được thôi."
Thật đúng là đừng nói, hôm nay trời rất nóng, Lý Trường Phong đi một chuyến mà toát mồ hôi đầy người.
Hứa Thanh đem bình trong giếng lấy ra, đem đến phòng bếp, lấy ra hai cái chén, đổ băng đã bắt đầu hòa tan vào trong chén.
"Nào, nếm thử đi."
Lý Trường Phong cầm lấy chén, nhìn thấy băng trong chén, tức khắc trong mắt toàn bộ là kinh ngạc, "Tức phụ nhi, đây là băng!" Lý Trường Phong ở quân doanh đã nghe qua, cũng chỉ có đại quan quý nhân mùa hè mới dùng băng! Đều là kêu người hầu trong nhà vào mùa đông đem băng sạch sẽ thu thập lại để vào bên trong hầm băng, mùa hè mới lấy ra dùng.
"Nhà chúng ta cũng có hầm băng khi nào?"
Hứa Thanh thỏa mãn uống một ngụm nước đá, "Nhà chúng ta không có hầm băng, thứ này, đương nhiên là chỉ có bổn đại gia mới có thể làm ra."
"Làm ra được?"
Lý Trường Phong một ngụm liền uống xong nước đá đường trong chén, "Chính là dùng cục đá kia sao?"
Hứa Thanh lấy chén của Lý Trường Phong đổ cho hắn thêm một chén, "Không tồi, thông minh."
Hai mắt Lý Trường Phong sáng ngời, không thể tin được đồ vật kia lại có giá trị như vậy, nhưng là, "Tức phụ nhi, chuyện này đừng lộ ra." Chuyện này nếu để thương nhân bên ngoài biết khẳng định sẽ có phiền toái.
"Ngươi nghĩ ta là đồ ngốc sao! Yên tâm, uống đi." Lý Trường Phong đáp lời khiến Hứa Thanh rất vừa lòng, không truy vấn thứ này làm sao cậu có thể nghĩ ra được, cũng không nói đem thứ này cống hiến ra ngoài.
"Thật thoải mái, trách không được những đại quan quý nhân kia đều thích dùng thứ này như vậy, tức phụ nhi, ngươi thật giỏi!" Lý Trường Phong vô cùng tán thưởng.
Lý Trường Phong nêm được chỗ tốt, uống xong nước đá xong lại đánh xe lừa đi sau núi, tới lui vài lần, thẳng đến khi nhà kho không để thêm được nữa mới chấp nhận dừng lại.
Đoàn Đoàn ngủ cả một buổi chiều mới tỉnh lại cũng được uống một ít nước đá đường, chẳng qua độ lạnh của băng không lạnh giống như Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong uống, sợ hài tử uống sẽ bị tiêu chảy.
Buổi tối trong phòng có chút khô nóng, Hứa Thanh liền đem băng không có thêm đường, đặt một ít ở trong góc phòng để giảm nhiệt.
"Hôm nay ở hiệu thuốc ta gặp tức phụ nhi Trần Khải." Lý Trường Phong ôm lấy Hứa Thanh lẳng lặng mà nói.
"Ồ, không phải lần trước ngươi nói, tức phụ nhi Trần Khải trở về nhà mẹ đẻ sao?" Hứa Thanh vừa ôm Đoàn Đoàn vừa hỏi.
"Đúng vậy, lần này.." Lý Trường Phong cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
"Làm sao vậy? Nói chuyện ậm à ậm ừ." Hứa Thanh đặt Đoàn Đoàn đã ngủ xuống giường em bé ở bên cạnh, "Đúng rồi, nhà Lưu thợ đá muốn một cái xe nôi, ngươi nhớ làm cho hắn." Lưu thợ đá là người ở trong thôn bọn họ làm thợ đá, cách đây không lâu vừa mới có thêm một tôn nhi.
"Đã biết" Lý Trường Phong trở mình nhìn Hứa Thanh, nhìn đến toàn thân Hứa Thanh nổi da gà.
"Ngươi đừng nhìn ta như vậy, có chuyện gì mau nói." Hứa Thanh khó chịu nhất chính là một người rõ ràng có chuyện muốn nói lại không nói lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm cậu.
"Nếu là có một bằng hữu trên người có bệnh mà hắn lại không biết mình có bệnh, ta lại biết hắn có bệnh, hơn nữa bệnh này còn rất nghiêm trọng, nhưng mà bệnh này lại khó mà nói ra cho người khác biết, ngươi nói ta có nên nói cho hắn biết hắn có bệnh hay không?"
Hứa Thanh nghe Lý Trường Phong nói bệnh này bệnh kia mà đầu óc choáng váng, "Ngừng! Ngươi nói chậm một chút được không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.