Edit: Tiểu Mun (TieuMun1911) "Hiện tại ta cũng không cô đơn, có Đoàn Đoàn bồi ta." Hứa Thanh không khỏi khoe khoang, nếu là trước kia Lý Trường Phong nói như vậy, có thể Hứa Thanh không biết đáp trả thế nào, nhưng hiện tại thì khác, cậu có một hài tử đáng yêu. Lý Trường Phong nghẹn trong lòng, chờ Hứa Thanh ru Đoàn Đoàn ngủ xong liền trực tiếp nhào lên ăn sạch sẽ Hứa Thanh, trong lúc ăn còn bắt Hứa Thanh nói rất nhiều lần cậu sai rồi mới chịu buông tha cho cậu. Ngày mùng tám tháng giêng âm lịch là sinh nhật Lý Trường Phong, hai người cũng không làm gì lớn, chỉ tự làm món gì đó mới mẻ ăn ngon là được. Hứa Thanh muốn ăn lẩu, trời lạnh như vậy mà không ăn lẩu thì đúng là làm người chịu không nổi, vì thế cậu liền dùng phương pháp nấu nước sôi, đem đồ ăn và thịt đã chuẩn bị sẵn đều nấu chung với nhau, có chút giống với luộc thịt cắt lát, nhưng cũng rất hợp khẩu vị ăn uống của Hứa Thanh và Lý Trường Phong, tất cả mọi thứ đều được ăn sạch sẽ, lúc rửa chén cũng nhẹ nhàng không ít. Sau khi ăn cơm trưa và nghỉ ngơi một lát, Hứa Thanh muốn đi tới nhà Tạ thẩm chơi, mỗi ngày đều ở nhà cũng không thoải mái, nào biết khi hai người chuẩn bị xong, vừa nói vừa cười mở cổng ra lại phát hiện ngoài cổng là Lý lão đại đang chuẩn bị gõ cửa. "Đại ca?" Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong hai mặt nhìn nhau, xem ra bọn họ cũng không thể rời khỏi nhà trong chốc lát. Lý Lão Đại là tới khuyên Lý Trường Phong, nguyên bản Lý gia cho rằng Lý Trường Phong là bị Lý lão tam chọc tức, dưới tình thế cấp bách mới có thể nói sẽ không tới chúc tết. Nào biết đợi vài ngày Lý gia thật sự không thấy Lý Trường Phong cùng Hứa Thanh tới cửa, Lý lão bà nhớ thương Đoàn Đoàn, mặt cũng đen lại ở nhà, liền nói Lý lão gia tử lớn tuổi như vậy còn cùng hài tử chấp nhặt, Lý lão gia tử tự nhiên không bỏ được sĩ diện tới tìm Lý Trường Phong, Lý lão tam thì càng đừng nói nữa, Lý tiểu ca nhi lại chuẩn bị gả, đành phải để Lý lão đại tới làm thuyết khách. "Nào, đại ca, uống chút trà nóng." Hứa Thanh rót một chén trà nóng đưa cho Lý lão đại, rồi ôm Đoàn Đoàn ngồi ở bên người Lý Trường Phong. Lý lão đại cảm thụ được nhiệt độ ấm áp của bức tường truyền đến, hàm hậu tán thưởng: "Thứ này thật là tốt!" Lý gia không có, cũng vì Lý lão bà không muốn bỏ tiền ra làm, nếu không đã sớm làm xong, Lý Trường Phong và Hứa Thanh đã nói cho bọn hắn cách làm thứ này như thế nào rồi. "Này có cái gì, sau này lại tự làm một cái cho mình là được, cũng không tốn nhiều công sức, bọn họ lại nói cái gì sao?" Lý Trường Phong có chút biếng nhác khoanh tay trước ngực hỏi. Lý lão đại ngượng ngùng sờ sờ đầu, "Ngươi cũng đừng nói kiến thức với lão tam, hắn là người đọc sách, so với người quê mùa chúng ta thì tốt hơn nhiều." Tuy nhiên hắn cũng cảm thấy chuyện Lý lão tam thu tiền này cũng hơi quá. Lý Trường Phong lắc đầu, "Ta không có lòng dạ hẹp hòi như vậy, chẳng qua là vấn đề mà hắn nói đến không phải hỗ trợ ta sửa đổi sao, hiện tại ta đã gả vào cửa nhà tức phụ nhi, nếu cứ nghĩ đến chuyện giúp đỡ nhà cũ, không nói đến việc tức phụ nhi không cao hứng, để người ngoài nói cũng không dễ nghe, vẫn là lúc trước ta không suy xét chu toàn, may mắn có lão tam nhắc nhở ta, không phải sao? Ta cảm tạ hắn còn không kịp đây!" Nói xong lại quay đầu nhìn Hứa Thanh đang ngồi ở một bên ôm Đoàn Đoàn không nói một lời, "Tức phụ nhi, ta nói có đúng không?" Hứa Thanh kiềm chế xúc động muốn trợn trắng mắt, cười đáp lại: "Còn không phải sao, người ngoài không hiểu tình huống nhà ta, lời qua tiếng lại truyền đi cũng không dễ nghe, cái gì mưu gia sản, bạch nhãn lang, nhiều lắm, nếu không phải lão tam nhắc nhở, chúng ta còn không hiểu vì sao lại bị mắng như vậy đâu, cũng không biết rốt cuộc là trêu chọc đến bọn họ khi nào." Lý Trường Phong và Hứa Thanh thay phiên ra trận, làm Lý lão đại tính tình thật thà càng cảm thấy Lý Trường Phong đúng, lão tam nhà hắn cũng là đúng, đều không ai làm gì sai cả. Nghĩ rằng hai bên đều không sai, Lý lão đại thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng coi như hắn đã hoàn thành nhiệm vụ này rồi, vì thế tự nhận là đã hoàn thành nhiệm vụ, Lý lão đại uống mấy ngụm trà nóng xong liền vội vàng đi về nhà. Hứa Thanh và Lý Trường Phong cũng không còn hứng thú ra cửa, "Đúng rồi, đồ chua ta làm cũng có thể đem ra bán." Hứa Thanh nhớ tới mấy cái bình đồ chua lớn, nhà mình lại ăn không hết, hơn nữa chi phí có thể nói là bằng không, hoàn toàn là lợi nhuận nha! "Nghe ngươi, nhưng phải dùng cái gì để đựng đây?" Lý Trường Phong cảm thấy nếu mua bình nhỏ thì sẽ không có lời. "Chuyện này thì có gì khó, ngươi làm một ít thùng gỗ nhỏ, phía trên đục hai cái lỗ nhỏ, xỏ một sợi dây thừng dùng để xách là được!" Nghe Hứa Thanh nói, Lý Trường Phong đột nhiên phản ứng lại, đây không phải là một món quà sao! "Tức phụ nhi ta thật lợi hại!" Lợi hại cái lông! Lợi hại, Hứa Thanh quả thực không muốn cho Lý Trường Phong sắc mặt tốt. Nhắc tới đồ chua, Lý Trường Phong lại đột nhiên nhớ tới chao, "Đúng rồi, chao cũng có thể bán!" Hai mắt Hứa Thanh sáng ngời, vỗ đùi, "Còn không phải sao, món kia so với dưa muối còn ăn ngon hơn! Hơn nữa chỉ cần dùng mấy cái lá cây sạch sẽ gói lại là được! Được, mang cả lên bán đi!" Bên này hai cái miệng nhỏ nói chuyện vô cùng vui vẻ, bên kia Lý lão đại về đến nhà lại là bị mắng tới máu chó phun đầy đầu. "Ngươi cứ như vậy mà trở về? Ngươi cũng không hỏi cho rõ ràng bọn họ rốt cuộc có tới chúc tết hay không? Bọn họ rốt cuộc còn đưa phí phụng dưỡng hay không? Ngươi tại sao đã trở lại? Ngươi nói xem ngươi đang làm chuyện gì vậy?" Lý lão gia tử tức giận muốn phát điên với tên đầu đất trước mắt rồi! Sao lại sinh ra một tên ngốc như vậy! Lý lão đại buồn chán không lên tiếng, trong lòng cũng không dễ chịu, lão nhị vốn dĩ cũng đã gả đến nhà người ta rồi, lúc trước đưa phí phụng dưỡng là làm theo hiếu tâm của bản thân mà không biết nhân ngôn đáng sợ, hiện tại cũng sắp bị nước bọt người ngoài dìm chết rồi, không phải nên rút về hay sao! "Không cần lão nhị phụng dưỡng, ta và lão tam phụng dưỡng không nuôi nổi hai người sao?" Lý lão đại thấp giọng thì thào nói. "Cái gì?" Lý lão gia tử không thể tin được đây là lời mà đại nhi tử trung thực thật thà của mình nói, "Ngươi lặp lại lần nữa?" "Lão đại! Ngươi nói gì vậy, mau nhận sai với cha ngươi." Lý lão bà thấy tình hình không đúng, lập tức khuyên Lý lão đại nhận sai. Nhưng cố tình hôm nay Lý lão đại rất quyết tâm, "Ta nói, ta và lão tam cũng có thể nuôi sống các ngươi, cũng đừng nhớ thương lão nhị nữa, lão nhị cũng không dễ dàng." "Tên nhãi ranh này, ta, ta," Lý lão gia tử tức giận nhìn xung quanh tìm đồ vật, chuẩn bị đánh Lý lão đại, nhưng trong nhà chính trừ bỏ bàn ghế thì cái gì cũng không có, khí nóng xông lên, Lý lão gia tử trực tiếp cầm lấy ghế đẩu ném vào Lý lão đại, "Ta giết ngươi cái đồ chó này ở đây nói mê sảng!" "Trời ạ, ngươi làm gì vậy! Lão đại, mau về phòng trốn đi!" Lý lão bà nhìn thấy loại cục diện này, lập tức gào thét Lý lão đại trở về phòng, Lý lão đại nhìn cái ghế đẩu thiếu chút nữa đập trúng đầu hắn, trong lòng nghẹn khuất, xoay người ra khỏi nhà chính. Tức phụ nhi cùng hai đứa nhỏ của Lý lão đại đều ở trong phòng, nhìn thấy Lý lão đại vào cửa, lập tức vây quanh, "Đương gia," tức phụ nhi Lý lão đại sờ sờ mặt Lý lão đại, thấp giọng kêu. Lý lão đại ôm hai đứa nhỏ cùng tức phụ nhi vào ngực, thở một hơi thật dài. Mười lăm tháng giêng là tết Nguyên Tiêu, đây cũng là tết lớn, ý nghĩa những ngày ăn tết của tháng giêng cũng kết thúc từ hôm nay, qua hôm nay, nông dân sẽ phải ra đồng làm việc cho một năm thu hoạch mới, đợt hạn hán vừa qua cũng đã làm nông dân hoảng sợ, lần này dù thế nào cũng phải gieo trồng sớm một chút, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng có một chút đồ ăn. Tết Nguyên Tiêu là tập tục lớn của Trung Hoa, ở đây, người ta ăn viên, gia cảnh tốt thì ăn thịt viên, kém một chút thì ăn rau viên, một số người thân thể không tốt, cũng chỉ có thể uống thuốc viên! Hứa Thanh nấu một nồi thịt viên với rau, hơn nữa còn có chao và cơm, cũng coi như là một ngày đoàn viên rằm tháng giêng. "Ngươi đang làm gì?" Hứa Thanh vừa mới quay lưng lấy đôi đũa, quay lại liền thấy Lý Trường Phong đang gắp thịt viên đã xé nhỏ lên chuẩn bị cho hài tử ăn. Lý Trường Phong có chút chột dạ nhìn về phía Hứa Thanh, "Đây không phải khai huân sao, ta thấy cũng đã là ngày ăn tết cuối cùng trong tháng giêng, cũng nên cho Đoàn Đoàn ăn chút đồ ngon." Hứa Thanh ngồi xuống, cũng không nghe Lý Trường Phong nói điều vô nghĩa, "Hôm qua ngươi cũng nói như vậy, hôm kia ngươi cũng nói như vậy!" Lý Trường Phong sờ sờ mũi, đem sắp miếng thịt viên nhỏ sắp đưa đến bên miệng Đoàn Đoàn rút trở về, Đoàn Đoàn, cũng không phải là cha không cho ngươi ăn, là mẹ ngươi không muốn! Hứa Thanh sợ Lý Trường Phong không nghe vào tai, "Ngươi không biết, có rất nhiều người vì không biết cách cho hài tử ăn đã vô tình tạo thành thương tổn cho hài tử, Đoàn Đoàn còn nhỏ như vậy, răng cũng chưa mọc, ngươi đã cho nó ăn nhiều thịt như vậy." Lý Trường Phong ăn thịt viên ngon lành, khiêm tốn thỉnh giáo Hứa Thanh đang thao thao bất tuyệt, "Người nào? Ở thôn nào? Ta có thể coi đây là một bài học!" Hứa Thanh bị lời này hung hăng nghẹn lại, cậu là lấy người hiện đại tới so sánh, làm sao biết là ở thôn nào, tên gọi là gì! Bị mất hứng, mặt mũi Hứa Thanh lập tức không vui, "Ngươi chỉ cần nói về sau sẽ không làm như vậy nữa!" Lý Trường Phong vội vàng lắc đầu, "Không được, không được, trước khi Đoàn Đoàn mọc răng, ta sẽ không cho nó ăn nhiều như vậy nữa!" Nhưng có thể cho ăn ít hơn một chút. "Như vậy còn được đi." Hứa Thanh vừa lòng gật đầu, "Ăn cơm đi, đúng rồi, ngày mai đừng xuống ruộng, trong ruộng vẫn còn tuyết chưa tan hết, cẩn thận bị thương thân thể." Cũng không biết sao, mùa đông ở nơi này giống như dài hơn rất nhiều so với hiện đại, cũng đã mười lăm nhưng trong đất vẫn còn tuyết, mặc dù tuyết đã ngừng rơi. "Đã biết, ta sẽ đi trấn trên mua hạt giống trước, thuận tiện lại mang thêm một ít muối và đồ ngọt về," Sinh ý trong nhà đúng là không tồi, hài tử đều biết sau núi có thể mua kẹo, tình huống trong nhà tốt một chút, khi hài tử tham ăn liền kéo người lớn nhà mình tới mua đồ. Ăn cơm xong, Hứa Thanh liền bắt đầu làm giày cho Lý Trường Phong, đã đến lúc cày bừa vụ xuân, thời gian dùng giày tổn hao nhất cũng tới rồi, Lý Trường Phong thì khắc mộc tiểu oa ở bên cạnh, đây là món quà chuẩn bị cho Lý tiểu ca nhi khi thành thân. Đoàn Đoàn thì ở một bên tự chơi vùng vẫy tay chân, Hứa Thanh và Lý Trường Phong tuy không nói chuyện, nhưng căn phòng vẫn tràn ngập ấm áp, một chút quạnh quẽ vắng vẻ cũng không có. Ngày mùng hai tháng hai, rồng ngẩng đầu, thời tiết cũng ấm lên, bầu trời cũng bắt đầu quang đãng, không còn bông tuyết rơi xuống nhân gian nữa, một ngày đẹp trời như vậy, Lý tiểu ca nhi xuất giá.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]