Edit: Tiểu Mun (TieuMun1911)
"Bất quá nghe nói là rời đi với khuôn mặt tươi cười, aizz, đây cũng coi như là an tâm mà đi." Tạ thúc cảm khái nói.
Hứa Thanh nhẹ nhàng vỗ vỗ Đoàn Đoàn đang buồn ngủ, trong lòng rất phức tạp, cậu nhìn về phía Lý Trường Phong sắc mặt cũng đang phức tạp, "Đi nhìn Lâm lão đại phu lần cuối đi."
Tạ thúc cảm thấy Lâm lão đại phu là chết không còn gì hối tiếc, Tạ ca nhi lại không cho là như vậy, hắn cảm thấy Lâm lão đại phu là ôm tiếc nuối mà đi.
Tạ ca nhi cúi đầu, dọn dẹp phòng ở của Lâm lão đại phu, nghĩ đến bản thân mình không thể giúp lão nhân được như nguyện là nhìn thấy đời sau của hắn cùng Lâm Phương Lương, duỗi tay sờ sờ bụng mình, trong mắt tràn ngập xấu hổ tự thẹn.
Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong mang theo Đoàn Đoàn đi tới Lâm gia, vừa đến cửa liền thấy mảnh vải trắng treo trước cửa, vào một ngày lạnh lẽo như thế này, mảnh vải trắng treo như vậy lại càng khiến người tới cay đôi mắt hơn.
Cả Lâm Phương Lương và Tạ ca nhi đều là vẻ mặt bi thống tiều tụy, đặc biệt là Tạ ca nhi, lúc này mới mấy ngày không gặp, Hứa Thanh liền cảm thấy người trước mắt gầy xuống một vòng lớn.
"Nén bi thương."
Lý Trường Phong vỗ vỗ bả vai Lâm Phương Lương, nhất thời cũng không biết nên nói gì để an ủi, hai mắt Lâm Phương Lương hơi sưng đỏ, mấy đêm chưa ngủ khiến trong mắt xuất hiện tơ máu, "Lý nhị ca, ta không nghĩ cha ta sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xau-ca-nhi-lam-ruong-ky/1087128/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.