Chương trước
Chương sau
Hai mỹ nhân của Langquốc quả nhiên là danh bất hư truyền, tóc đen như gỗ mun, da trắng nhưtuyết, môi đỏ như son, khoác lên người bộ xiêm y vô cùng phong tình củadị quốc, đáng chú ý nhất là đôi chân ngọc ngà nửa kín nửa hở, để lộ mộtnửa ra ngoài, cổ chân trái đeo hai vòng lục lạc bằng vàng, lúc bước đicứ kêu “đing đang”, từ xa đã nghe thấy.
“Nô tì Hàm Phong, Hàm Vũ tham kiến Thái Hậu, thái tử, và tiểu vương gia ạ!” Hai mỹ nhân đó có vẻ cực kỳ ngoan ngoãn lễ phép.
Thái tử Tư Không Cách đã đứng dậy từ lâu rồi : “Thái Hậu bà bà, trong cungcó hai mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn như hai cô nương đây từ lúc nàothế ạ? Tại sao cháu lại không biết vậy ạ?”
Thái Hậu hừ lạnh : “Cháu biết thì có gì hay? Bà muốn ban họ cho Tiểu Mễ kìa”
Tư Không Cách nghe xong lại không tỏ ra hậm hực, chỉ chế giễu Tư KhôngTiểu Mễ : “Tiểu Mễ đường đệ, đệ cứ khất lần không chịu thành gia lậpthất, cuối cùng Thái Hậu bà bà cầu xin ông trời phái hai tiên nữ xuốngtrần gian xử lý đệ kìa!”
Tiểu Hồ Điệp ở bên cạnh nói chen vào :“Tiên tử không được phép động lòng với người phàm, càng không thể phásắc giới, nếu không sẽ cực kỳ xui xẻo”
Mọi người chỉ tưởng TiểuHồ Điệp có ý hùa vào cho vui, không hề coi đó là thật. Thái Hậu hỏi :“Tiểu Mễ, cháu có ưng ý hai mỹ nhân này không?”
“Hai cô nương này vừa nhìn là đã biết có xuất thân cao quý. Cháu chỉ là người quanh nămsuốt tháng lăn lộn trong giang hồ, nếu hai vị cô nương ấy theo cháu,nhất định sẽ phải bôn ba cực khổ, không biết họ có thể chịu đượckhông….”
Thái Hậu gạt đi : “Những việc này không quan trọng, cháu chỉ cần nói cho bà biết, cháu có thích hay không thôi!” Suy nghĩ củaThái Hậu rất đơn giản, Tư Không Tiểu Mễ và cha của chàng đều ra ngoàicung sinh sống, khuyên răn kiểu gì cũng không chịu về, bà chỉ hi vọng Tư Không Tiểu Mễ lấy vợ rồi sinh cho bà một đứa chắt, để đứa chắt ấy bầubạn với bà trong cung cho đỡ buồn tủi mà thôi.
Tư Không Tiểu Mễ sao lại không hiểu ý đồ của bà chứ? Chàng nói : “Mới lần đầu gặp mặt, sao có thể nói thích ngay được ạ?”
Tư Không Cách vội nói leo : “Cháu thích bà ạ! Hay là bà ban cho cháu đi!!!”
Tư Không Tiểu Mễ cầu còn không được : “Đúng thế, đúng thế. Thái tử đườnghuynh là đại ca, cháu là tiểu đệ, theo lý mà nói, tiểu đệ phải nhườngcho đại ca mới đúng!”
Thái Hậu lắc đầu : “Nó ấy à? Cháu còn phải nhường cho nó nữa sao?”
Tư Không Tiểu Mễ chêm vào : “Thái tử đường huynh phong lưu phóngkhoáng, là bậc kỳ tài hiếm có, nói năng ngọt ngào lại hiểu tâm lý phụnữ, ắt sẽ được nhiều cô nương mến mộ. Thái Hậu bà bà, như thế này đi,đợi thái tử đường huynh yên bề gia thất rồi hãy tính đến hôn nhân đại sự của cháu!”
“Nó vẫn chưa yên bề, trong ngoài cung đã có không biết bao nhiêu đàn bà rồi!” Thái Hậu tức giận ra mặt.
“Nhưng cái ghế Thái tử phi vẫn còn trống mà bà. Đợi thái tử đường huynh đại hôn, nghênh đón Thái tử phi xong thì hãy tính đến hôn sự của cháu.Thái Hậu bà bà, huynh ấy hơn cháu mấy tuổi liền, lại không còn nhỏ nữa,bà nên quan tâm đến huynh ấy nhiều một chút mới đúng!”
Củ khoainướng bỏng rẫy được tiện tay vứt đi, cuối cùng được vứt vào lòng TưKhông Cách, y ai oán kêu trời : “Tiểu Mễ, đệ sao có thể hại huynh nhưvậy?”
Tư Không Tiểu Mễ giải thích vô cùng thỏa đáng : “Đây là thể hiện tấm lòng quan tâm của tiểu đệ với đường huynh~”
Tư Không Cách nghiến răng trèo trẹo : “Vậy huynh cảm ơn đệ lắm lắm! Huynh cũng sẽ “quan tâm” tới đệ hơn nữa!”
Thái Hậu nghiêm mặt : “Hai huynh đệ các ngươi đừng có đứng đó diễn trò“huynh đẩy đệ nhường” nữa. Không có đứa nào thoát được cả, trong vòngmột năm, cả hai đứa phải dẫn cháu dâu chính thức về đây cho ta, khôngthì, Cách Nhi : ta sẽ giải tán hết đám đàn bà con gái trong hậu cung của cháu, sau đó sẽ tìm một cô gái thật xấu làm Thái tử phi của cháu. Cònvề phần Tiểu Mễ…..”
Tư Không Tiểu Mễ điềm nhiên cười : “Thái Hậu bà bà, bà nghĩ cháu chịu để bà ban hôn sao?”
Thái Hậu cười còn rạng rỡ hơn : “Bà không ban hôn cho cháu, bà sẽ trực tiếphạ lệnh, triệu tập cả nhà cháu, khiến cho cha cháu và mẹ cháu không thểtiếp tục sống những tháng ngày tự do tự tại bên ngoài cung!” Dù gì người cũng là bà của hai đứa cháu, đương nhiên sẽ biết cách bắt thóp bọnchúng, thái tử Tư Không Cách sợ nhất là con gái xấu xí, còn Tư KhôngTiểu Mễ lại sợ nhất là cả nhà chàng không được sống cuộc sống nhàn nhãthong dong chốn Đào Nguyên!
Hai huynh đệ bọn họ đồng thanh kêu lên : “Thái Hậu bà bà, bà nỡ lòng nào ra chiêu hiểm độc như thế với cháu?”
Thái Hậu gõ mạnh cây gậy xuống sàn : “Ta nỡ đó! Nếu không hiểm độc, cácngươi có chịu nghe lời ta nói không? Nghe cho rõ đây : trong vòng mộtnăm, hai đứa phải hoàn thành nhiệm vụ, nếu không thì đừng có trách ta vô tình!”
*
Đêm khuya thanh vắng, mặt trăng như một bà lãogià nua nhích từng bước lên giữa không trung, sau đó ngồi xuống, híp mắt cười, ngắm cảnh vật bên dưới trần gian.
Kể từ lúc hạ phàm tớigiờ, đây là đêm đầu tiên Tiểu Hồ Điệp có chỗ ăn chỗ ngủ thoái mái nhất , mấy đêm trước đều phải ngủ trong rừng rú bị sâu cắn muỗi đốt, trằn trọc mãi cũng không sao ngủ được. Hôm nay, một cung nữ già quản lý hậu cungsắp xếp cho cô một căn phòng vừa sạch sẽ tươm tất lại vừa yên tĩnh cókhông gian riêng, còn đưa cho cô một bộ quần áo, lại còn sai người chuẩn bị nước tắm cho cô, để cô gột rửa hết mọi bụi bặm bám trên người suốtmấy ngày qua. Cô sung sướng tắm rửa chán chê, sao đó thư thái nằm trênchiếc giường chạm hoa văn, đắp chiếc chăn thơm mùi hoa cỏ, chuẩn bị đingủ.
Cô vui vẻ vẫy tay với mặt trăng bên ngoài cửa sổ : “HằngNga tỷ tỷ! Tỷ có nhìn thấy muội không? Muội phải đi ngủ rồi! Chúc tỷ ngủ ngon!” Sau đó lật mình nằm thẳng lẩm nhẩm : “Đêm nay trăng tròn thậtđó!”
“Khoan! Trăng tròn?” Tiểu Hồ Điệp sực nhớ tới lời của Nguyệt Lão : “Đêm nay là mùng mấy? Rằm sao?” Cô vội bấm tay tính toán, đúng là mười lăm. Nguyệt Lão đã dặn : Mỗi khi tới ngày trăng tròn hàng tháng,cô sẽ bị hôn mê trong một canh giờ, trong một canh giờ hôn mê đó, cô sẽthay đổi khác so với thường ngày.
Tiểu Hồ Điệp cuống cuồng kiểmtra một lượt từ đầu đến chân, không hề phát hiện ra chỗ nào khác lạ,chắc là chưa tới giờ, cô phải thức thêm chút nữa mới được. Khi hôn mêmình sẽ biến thành thế nào nhỉ? Sẽ nằm ngủ say như chết hay là đi lungtung khắp nơi, hay là biến thành một con bướm cực to?
Nghĩ mãinghĩ mãi, người cô đột nhiên nóng rực, tim càng lúc càng thắt lại, cơ hồ như có vật gì đó nén chặt, vô cùng khó chịu, cô chật vật bò dậy, lảođảo bước về phía bàn trà đặt giữa phòng, muốn rót cho mình một cốc nước. Song, cô phát hiện tay mình gần như trong suốt, có thứ ánh sáng chậpchờn bao bọc xung quanh, mí mắt nặng trĩu, chỉ muốn ngủ một giấc.
Trời ơi!!! Chuyện này là thế nào? Nếu để người khác nhìn thấy, chắc chắn họsẽ coi mình là yêu quái, sẽ bị giết chết! Chủ nhân, đúng, tìm chủ nhân,mình thường nói với chủ nhân mình là tiên tử, chủ nhân nhất định sẽ tinmình. Nghĩ thế, Tiểu Hồ Điệp liền nén chịu đau đớn đang hoành hành trong người, đẩy cửa, lê ra ngoài.
*
Trên đỉnh nóc cung thái tử, Tư Không Tiểu Mễ và Tư Không Cách mỗi người cầm một vò rượu vừa ngắm trăng vừa ẩm tửu.
“Hiếm có thật đấy. Đêm nay huynh không đi tìm đàn bà mà lại ngồi đây uống rượu cùng đệ!” Tư Không Tiểu Mễ nói.
“Bởi vì đàn bà không quan trọng bằng đệ!” Thái tử cười hì hì đáp.
“Hôm nay lúc nhìn thấy hai mỹ nhân đó, huynh có suy nghĩ gì?”
“Đẹp vô cùng! Có thể nói là cực phẩm! Sao thế? Đệ xao xuyến rồi hả?”
Tư Không Tiểu Mễ lắc đầu : “Huynh có cảm thấy có gì đó bất ổn không?”
“Không ổn sao?” Tư Không Cách nghĩ kĩ : “Tạm thời không có phát hiện gì? Đệ thấy có gì bất ổn?”
“Hai người họ quá đẹp!”
Tư Không Cách cười lớn : “Điều đó cho thấy Lang chủ rất có thành ý, ông ta muốn thắt chặt mối giao hảo với nước chúng ta. Mấy năm nay, quân thầntrong triều đều một lòng một dạ, bên ngoài lại có thiên hạ đệ nhất bangchủ trợ giúp, Tư Không hoàng triều của chúng ta đang hùng mạnh lên trông thấy. Lang quốc làm sao dám giở trò, gây tổn hại đến hòa khí của hainước được chứ?”
Tư Không Tiểu Mễ hỏi vặn : “Nếu huynh là Lang chủ, có hai mỹ nhân như Hàm Phong và Hàm Vũ trong tay, huynh sẽ làm thế nào?”
“Nếu đổi lại huynh, huynh còn lâu mới đem tặng cho người khác, chỉ giữ lạibên mình hưởng thụ mà thôi!” Tư Không Cách bèn trả lời.
Tư KhôngTiểu Mễ gật đầu : “Vấn đề là ở chỗ đó, nghe nói Lang chủ xưa nay háo sắc thành tính, mấy năm gần đây lại dày công nghiên cứu tà thuật bồi bổ cơthể hòng mong được trường sinh bất lão để càng chìm đắm trong tửu sắclâu hơn, Hàm Phong và Hàm Vũ, đáng ra mà nói Lang chủ phải giữ hai mỹnhân đó bên mình để tận hưởng, tại sao lại tiến cống cho chúng ta?”
Tư Không Cách nghiêm túc nghĩ : “Nghe đệ nói như thế, huynh cũng thấy bấtổn, hai cô gái này ắt hẳn đã nhận được mật lệnh gì đó rồi mượn cớ tràtrộn vào trong hoàng cung của chúng ta. Cả tên thích khách đã chết hômnay nữa, chắc chắn có liên quan tới hai cô gái đó!”
“Đây chỉ là suy đoán của chúng ta, không có nhân chứng vật chứng, bọn họ sẽ không chịu nhận đâu” Tư Không Tiểu Mễ nói.
“Không có chứng cứ vậy thì chúng ta đi tìm chứng cứ!”
“Tìm thế nào?”
Tư Không Cách cười gian : “Đương nhiên là đến phòng của bọn họ lục soátrồi, tốt nhất là soát cả người bọn họ nữa. Đàn bà mà, một khi đã dânglên tận miệng, đương nhiên là huynh sẽ không từ chối “thịnh tình” củaLang chủ rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.