Tiểu Hồ Điệp cũng không tin rằng mình có thể làm nên trò chống gì, chỉ cómột điều cô tin chắc đó là cô sẽ được ăn no trong ba ngày tới. Ngày xưa, cô thường nghe người ta nói “dân lấy cái ăn làm gốc”, giờ cô đã tỏtường cặn kẽ ý nghĩa của chân lý này rồi.
Cô ôm một đống bắp nướng trong lòng nối gót theo sau Tư Không Tiểu Mễ, vừa gặm vừa hỏi : “Chúng ta đang đi đâu vậy ạ?”
“Vào cung”
“Vào cung? Là hoàng cung sao?”
“Ừ”
“Oa! Vậy có phải muội sẽ được ăn rất nhiều sơn hào hải vị trong hoàng cungkhông?” Hai mắt của Tiểu Hồ Điệp sáng rỡ, lòng thầm suy tính : đồ ăn nấu ở bên ngòai mình không nuốt được nhưng do ngự trù trong hoàng cung nấuchắc chắn sẽ ngon, phải thừa cơ lén giấu một ít lương thực, ba ngày sau, cho dù Tư Không Tiểu Mễ có đuổi mình thì trong mấy ngày tiếp theo mìnhcũng không bị đói.
Tư Không Tiểu Mễ bực bội: “Ngòai thức ăn rađầu cô còn chứa được cái gì nữa không hả? Ngòai cái nết ăn ra cô còn cóbản lĩnh gì nữa hả?”
Tiểu Hồ Điệp trả lời : “Tiên tử như bọn muội ngày qua ngày sống trên thiên đình chẳng có việc gì làm nên không cầnthiết phải có bản lĩnh gì hết á!”
Tư Không Tiểu Mễ đột ngột dừngbước, quay người lại, nổi giận đùng đùng ra lệnh : “Từ giờ trở đi, côkhông được phép nhắc tới hai chữ “thiên đình”, cũng không được phép nóicô là “tiên tử”, nghe rõ chưa hả???” Chàng không muốn bị người khác chếnhạo vì có một kẻ mắc bệnh hoang tưởng luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xao-phu-bon-tien-chang-gioi-nang-ngay/189574/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.