Tiểu Hồ Điệp chẳng hề tỏ ra vui vẻ khi nghe thấy có người mời mình vào cung dự yến tiệc, bởi vì so với việc ngồi nhìn một bàn chất đầy sơn hào hải vị mà không thể nuốt nổi thứ gì,chỉ biết ngồi gặm hoa quả thì cô thà ở nhà đánh chén thức ăn do Tư Không Tiểu Mễ nấu còn sung sướng hơn.
“Muội không muốn đi.”
Tư Không Tiểu Mễ đương nhiên là hiểu rõ lý do tại sao Tiểu Hồ Điệp lại cự tuyệt, nhưng chàng không thể để cô một mình ở lại quán trọ được! Nơi đất khách quê người, lạ nước lạ cái, ngộ nhỡ có chuyện gì bất trắc xảy ra thì cô biết cậy nhờ ai để xin giúp đỡ bây giờ?
Chàng chợt nhìn thấy mắt cô đỏ hoe, giống như đang cố kìm nén không cho thứ gì đó bùng phát vậy.
“Sao thế?”
Lạ thật đấy? Mình không hề làm gì cô ấy cả, đang yên đang lành sao tự dưng lại khóc? Trước đây, có lần cha đã bâng khua nhắc thế này: đàn bà con gái trong một tháng sẽ có mấy ngày mưa nắng thất thường, động một tí là khóc, động một tí là dỗi. Chẳng lẽ, cái cô tiên ngốc này từ sau khi trở thành người phàm rồi thì bắt đầu phát sinh loại bệnh nóng lạnh thất thường theo chu kỳ như thế rồi à?
“Có phải muội rất ngốc không?” Tiểu Hồ Điệp vừa sụt sùi vừa hỏi.
Tư Không Tiểu Mễ rất muốn gật đầu công nhận, nhưng lúc này, trông thấy cô tội nghiệp như vậy, chàng không nỡ để cô đau lòng thêm, đành nhẹ nhàng nói: “Cũng không đến nỗi nào, ta vẫn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xao-phu-bon-tien-chang-gioi-nang-ngay/1454999/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.