Cẩm Luân vương tử nhặt một cánh hoa, đưa lên mũi hít một cái rõ sâu, rồi mỉm cười đáp: “Tiểu Hồ Điệp cô nương vốn là tiên nữ trên trời nên chắc chắn sẽ có tấm lòng từ bi hỉ xả như Bồ Tát, vì thế cô nương sẽ không khoanh tay đứng nhìn chúng sinh gặp khổ nạn, có đúng không?”
Gió bỗng cuộn lên, cánh hoa rơi lả tả, Tư Không Tiểu Mễ thu lại chưởng lực mình vừa tung ra: “Tính nhẫn nại của ta có hạn, có gì thì mau nói đi.”
Cẩm Luân vương tử bèn chắp tay sau lưng, đều đều cất tiếng: “Ta tin chắc hai người cũng nắm rõ tình hình Lang quốc hiện giờ: Lang Chủ bất đạo, chỉ biết chìm đắm trong tửu sắc và luyện tà thuật trường sinh bất lão, không màng đến việc triều chính. Đám quan lại trong triều chỉ chăm chăm vơ vét của cải đút đầy túi mình, khiến muôn dân oán than, lầm than khổ cực, có rất nhiều người đã bỏ cả quê hương, nơi mình đã sinh ra để sang nước lân bang lập nghiệp. Mấy năm gần đây, Tư Không hoàng triều của ngài cũng đã thu nhận không ít di dân Lang quốc, có phải không? Tuy ai ai cũng im lặng không dám kêu la nhưng trong lòng mọi người đều rõ một điều ___Phụ vương ta là một tên hôn quân! Nếu để ông ta trường sinh bất lão thì Lang quốc sớm muộn cũng sẽ đi đến bờ diệt vong.”
Tư Không Tiểu Mễ hiểu gã muốn ám chỉ điều gì: “Ý của ngươi là: muốn cướp ngôi vua từ tay phụ hoàng mình rồi lên làm tân vương Lang quốc??”
Cẩm Luân vương tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xao-phu-bon-tien-chang-gioi-nang-ngay/1454996/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.