Chương trước
Chương sau
Tiên căn là một sợi rễ màu vàng nằm sau gáy của thần tiên, là gốc rễ tiên duyên của họ, mọi đạo hạnh của thần tiên đều kết tinh trong sợi rễ đó. Nếu thần tiên mất tiên căn thì có nghĩa là đã mất đi đạo hành, hơn nữa sẽ phải quay về hình dáng ban đầu.
Trước đây, Tiểu Hồ Điệp tu luyện trong núi cũng ngót nghét mấy trăm năm, khó khăn lắm mới biến được thành hình người, lại thêm cơ duyên trùng hợp nên mới được liệt vào tiên giới, nếu cô giao tiên căn cho Dịch Thủy Vân, có nghĩa là cô sẽ phải biến thành một con bướm bình thường, mọi đạo hạnh và tiên duyên đều phải luyện lại từ đầu.
Khổ hạnh suốt mấy trăm năm, thành quả tu luyện suốt mấy trăm năm, chỉ cần một cái gật đầu sẽ lập tức biến thành dĩ vãng.
“Có cách nào khác không ạ?” Tiểu Hồ Điệp cố gặng hỏi.
Dịch Thủy Vân lắc đầu: “Nếu muốn luyện được linh đan cải tử hoàn sinh thì phải dùng tiên căn làm thuốc dẫn, đương nhiên ta cũng rõ tiên căn là thứ vô cùng quan trọng đối với tiên nhân, nhưng, vì Xuất Trần, ta hi vọng muội sẽ giúp ta. Ta cũng định thử dùng tiên căn của mình để luyện đan, nhưng tiếc là ta lén lút bỏ trốn xuống trần gian nên tiên căn có phân nửa đã chuyển thành màu đen, mất giá trị rồi.”
Tiểu Hồ Điệp nhìn đôi mắt mong chờ mòn mỏi của y, lại đưa mắt nhìn Xuất Trần đang nằm bất tỉnh trong quan tài, cuối cùng thở dài: “Được rồi, muội sẽ đưa nó cho huynh!”
“Thật sao?” Dịch Thủy Vân không ngờ Tiểu Hồ Điệp lại đồng ý nhanh như vậy.
“Thật đó. Làm tiên phải đặt việc tạo phúc cho chúng sinh lên hàng đầu, tuy muội cũng thành tiên rất lâu rồi nhưng từ đó đến giờ dường như chưa từng cống hiến cho ai cái gì cả. Nếu tiên căn của muội có thể cứu được Xuất Trần cô nương và trả lại mẹ cho Niệm Nhi tỷ tỷ thì dù muội có phải tu luyện lại mấy trăm năm nữa cũng đáng!”
Câu này của cô khiến Dịch Thủy Vân cảm động rớt nước mắt, y liền quỳ thụp xuống: “Dịch Thủy Vân ta xin lấy cái quỳ này cảm ơn đại ân đại đức của muội, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp cho muội!”
“Aiya! Đừng có khách sáo như thế, sau khi muội biến lại thành bướm chỉ cần huynh đưa muộn đến sơn cốc mà muội đã từng tu luyện là được, đến lúc đó muội sẽ được gặp lại các chị em bươm bướm, ong mật ngày xưa, không biết chừng còn sống tiêu diêu tự tại hơn cả thần tiên trên trời ấy chứ!” Tiểu Hồ Điệp vốn dĩ là người rất lạc quan, luôn coi mọi việc rất đơn giản, cô đưa gáy ra trước mặt y: “Huynh nhổ nó đi, nhưng đừng mạnh tay quá, muội sợ đau lắm!”
Y cảm động rưng rưng nước mắt, lấy tay giúp cô vuốt lại những sợi tóc lòa xòa, rồi khẽ xoa đầu cô: “Đồ ngốc! Vẫn chưa đến lúc, tiên căn phải đợi đến đêm trăng tròn khi muội hiện thân mới mọc ra!”
“Vậy ạ? Thế huynh đợi một quãng thời gian nữa nha!” Cô cười ngây ngô: “Tại sao ai cũng bảo muội ngốc thế nhỉ?”
Dịch Thủy Vân ngước mặt lên trời than thở: “Muội không ngốc, muội chỉ quá lương thiện ngây thơ mà thôi, muội không hiểu được những tâm tư phức tạp của người trần gian nên mới vậy.”
Tiểu Hồ Điệp có nghe cũng như không, cô ra vẻ đăm chiêu gật đầu, bỗng dưng nhớ ra cái gì cô chợt la to: “Thủy Vân ca ca, theo ý huynh thì Niệm Nhi tỷ tỷ chính là con gái của Lang Chủ có phải không???”
“Ừ, Niệm Nhi chính là cô con gái thất lạc mười năm về trước____Công chúa Mỹ Lạc!”
“Rõ ràng huynh biết tỷ ấy là con gái của Lang Chủ, tại sao lại không để hai cha con họ nhận nhau?”
Giọng nói của y lập tức trở nên hằn học: “Hắn không xứng đáng. Năm đó hắn cưỡng bức Xuất Trần nên mới có Niệm Nhi, lúc còn sống, Xuất Trần vì muốn lẩn trốn hắn nên đã ẩn náu trong rừng, không ngờ rằng, cuối cùng nàng ấy vẫn phải chết thảm. Loại đàn ông lòng lang dạ sói như hắn không xứng có một cô con gái như Niệm Nhi, hơn nữa, hắn cũng không quan tâm tới cô con gái này, nếu không tại sao khi biết Lang Hậu sai người giết hai mẹ con họ, hắn lại không hề có bất cứ hành động nào để trừng trị bà ta?”
“Nhưng Lang Chủ đang đi tìm cô công chúa bị mất tích mà, chứng tỏ là trong lòng ông ta cũng có cô con gái này!”
“Ha ha ha ha….” Hận ý càng hằn lên trong tiếng cười của y: “Muội tưởng là hắn đang đi tìm cô con gái mất tích của mình sao? Hắn đang tìm cách để đoạt được linh đan trường sinh bất lão mới đúng, nếu không thế thì tại sao người trong bức họa lại là muội mà không phải là Niệm Nhi?”
Thực ra linh đan cải tử hoàn sinh do Dịch Thủy Vân nghiên cứu có thể khiến người chết sống lại, người sống kéo dài tuổi thọ thêm mấy trăm năm.
Khi đó, Dịch Thủy Vân vẽ lại dung mạo của Tiểu Hồ Điệp, ngầm sai người đi tìm, kết quả nha hoàn hầu hạ bên cạnh Niệm Nhi__Quế Nhi___không rõ làm cách nào mà biết tin, ả đem tin tức và bức họa vẽ trộm được giao cho Lang Chủ. Lang Chủ vừa nghe xong thì mừng rơn, lập tức phái Hàm Phong Hàm Vũ truy tìm tông tích Tiểu Hồ Điệp trong lãnh thổ Tư Không hoàng triều. Lang Chủ e ngại một khi chuyện này bị bại lộ sẽ khiến cho rất nhiều nhân sĩ trên giang hồ cũng hò nhau bủa vây đi tìm Tiểu Hồ Điệp, thế nên mới dựng chuyện hắn đang truy tìm đứa con gái bị mất tích. Hàm Phong Hàm Vũ răm rắp phụng mệnh mà không hề nghi ngờ gì, toàn tâm toàn ý nghe theo lời hắn trà trộn vào Tư Không hoàng thất. Chỉ có một điều mà không ai ngờ rằng, Tiểu Hồ Điệp xuống trần gian thì lại biến thành một cô gái cực kỳ xấu xí, chỉ khi vào đêm trăng tròn mới hiện nguyên hình dáng ban đầu, vì thế, cho dù bọn họ có gặp được cô thì cũng không hề biết cô chính là tiên nữ hạ phàm mà mình đang tìm kiếm.
Dịch Thủy Vân nói: “Nếu Lang Chủ biết muội chính là người mà hắn đang truy tìm, nhất định sẽ rút gân lột da, ăn tươi nuốt sống muội”
Tiểu Hồ Điệp rùng hết cả mình: “Hắn dã man vậy ạ?”
“Để đoạt được linh đan trường sinh bất lão, hắn có thể làm bất cứ việc gì!”
Có một việc cô nghĩ mãi vẫn không ra, cô liền lên tiếng hỏi: “Thủy Vân ca ca, huynh có hận Lang Chủ không?”
“Hận, hắn đã hại chết Xuất Trần! Sẽ có một ngày ta sẽ giết chết Lang Chủ và Lang Hậu để uống máu trả thù!” Đôi mắt của y vằn lên màu đỏ chết chóc, trông cực kỳ khủng bố.
“Nếu huynh đã hận hắn như thế, tại sao còn làm quốc sư cho hắn, lại còn giúp hắn làm rất nhiều việc xấu nữa?”
“Ta làm quốc sư là muốn tìm cơ hội đoạt mạng hắn, cũng là bất đắc dĩ mà thôi, nhưng ta chưa từng giúp hắn làm bất cứ việc xấu xa nào cả, tội lỗi hắn làm ra đầu đổ hết lên đầu ta!”
Năm đó, vì muốn luyện linh đan cải tử hoàn sinh, Dịch Thủy Vân phải đi khắp thiên hạ để tìm dược liệu, hai năm vất vả kiếm tìm nhưng không gặt hái được nhiều, đã thế còn bất cẩn lỡ chân gia nhập vào tà giáo _Hồi Xuân Giáo nữa, về sau y được tôn làm giáo chủ kế nhiệm. Kế đó, Lang Chủ hay tin Hồi Xuân Giáo có thuốc trường sinh bất lão nên vội sai người đến gõ cửa cầu kiến, vào thời điểm ấy, Dịch Thủy Vân đang bôn ba bên ngoài, một vị trưởng lão trong giáo phái nghe tin đối phương là Lang Chủ liền nổi máu hư vinh, để lấy lòng nhân vật cửu ngũ chí tôn, lão đã giao hết bí kíp luyện tà thuật “lấy âm bổ dương” ra cho hắn.
Dịch Thủy Vân quay về, biết chuyện liền nổi trận lôi đình ra tay giết chết tên trưởng lão tự tung tự tác trên rồi tung tin là mình còn có bí kíp trường sinh bất lão hòng dụ dỗ Lang Chủ, Lang Chủ nghe xong thì mừng quýnh, vội vàng tìm đến Hồi Xuân Giáo gõ cửa cầu kiến, vồn vã mời Dịch Thủy Vân làm quốc sư.
Dịch Thủy Vân giải thích tiếp: “Khi đó ta đồng ý làm quốc sư cho hắn, một mặt là để thu lại bí kíp “lấy âm bổ dương” mà tên trưởng lão đó đã giao cho hắn, khuyên hắn bớt ra tay hãm hại con gái nhà lành, một mặt là để thu thập dược liệu luyện linh đan “ cải tử hoàn sinh”. Lang Chủ tuy là kẻ xấu xa nhưng hắn vẫn là vua của một nước, nếu hắn muốn tìm thứ gì, ắt sẽ nhanh hơn ta tự mình đi tìm. Thế nên ta mới làm quốc sư phục dịch bên hắn.”
“Thế tại sao người trong thiên hạ lại nói tà thuật “lấy âm bổ dương” là do huynh dạy cho Lang Chủ? Hơn nữa, đám đàn bà con gái bên cạnh Lang Chủ càng ngày càng đông thêm?”
“Hồi Xuân Giáo là tà giáo, mà bí kíp “lấy âm bổ dương” đó đích thị là do trưởng lão trong Hồi Xuân Giáo giao cho hắn, người ngoài nhìn vào nhất định sẽ tưởng rằng giáo chủ tà giáo là ta đích thân giao nộp. Trước khi luyện tà thuật này, đàn bà bên cạnh hắn đã nhiều không đếm xuể, bản tích háo sắc của hắn là do trời sinh mà ra. Về sau mọi chuyện xấu xa hắn làm đều đổ hết lên đầu ta, mấy năm nay ta cũng đã ra sức khuyên bảo những mong hắn bớt tạo thêm nghiệp chướng, nhưng chuyện xấu mà hắn đã làm quá nhiều, người ngoài lại không nắm rõ được nội tình nên mới coi ta là trợ thủ đắc lực cho tên đại ma đầu như hắn.” Tin đồn và sự thật, có lúc cách xa một trời một vực, Tiểu Hồ Điệp tặc lưỡi cảm thán sự phức tạp của người đời.
“Tiểu Hồ Điệp, trước đêm trăng tròn còn một khoảng thời gian nữa, muội có muốn làm gì không?” Y hi vọng có thể thực hiện được một số nguyện vọng của cô, để lòng mình thanh thản hơn chút đỉnh.
Cô cúi đầu vắt óc ra nghĩ, cuối cùng lên tiếng: “Muội muốn ăn cực nhiều, cực nhiều thức ăn ngon, muốn gặp Nguyệt Lão gia gia một lần nữa ạ” Nếu mấy trăm năm sau cô mới tu luyện thành người, thì trước đó cô muốn ăn hết món ngon trong thiên hạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.