“Bốp!!!” Một cơ thể yếu ớt bị tát văng vào lùm cây khiến những con chim ngói đang đẻ phải kinh hãi tột độ vội vàng vỗ cánh bay mất.
Cái tát này quả không nhẹ. Niệm Nhị loạng choạng bò dậy,đau đớn quặn người phun một ngụm máu tươi, ả ta quỳ dưới đất cúi đầu im lặng hứng chịu hình phạt thứ hai của chủ nhân.
Dịch Thủy Vân đứng thẳng lưng, toát ra uy thế cực kỳ bức người: “Ngươi đã biết tội của mình chưa?”
Cái tát vẫn chưa đủ để Niệm Nhi hối cải, ả liền đáp: “Không biết ạ!”
“Không biết?” Hai mắt của y nheo lại, lạnh thấu xương.
“Nô tì không hiểu tại sao quốc sư lại khoản đãi con bé ngu ngốc đó như vậy! Nô tì không phục!” Máu nóng bốc lên đỉnh đầu, Niệm Nhi lại thổ huyết, nhìn mà phát ghê.
“Ngươi đang trách ta không đối xử tốt với ngươi sao?”
Niệm Nhi khẽ miết tay trên vết sẹo của mình, đau đớn cực hạn nói: “Nô tì chỉ là một đứa con gái đã bị hủy dung, không dám trèo cao, đòi hỏi quốc sư phải coi trọng mình. Chỉ là, nô tì không thể chịu được khi nhìn thấy quốc sư ngày nào cũng phải xuống bếp nấu cơm cho con bé đó, đánh mất tự tôn của mình, đã thế còn phải ra sức dỗ dành để nó vui vẻ, cả ngày ẩn náu trong rừng, quên mất cả chính sự phải làm. Nô tì không muốn quốc sư tiếp tục như vậy nên mới không màng đến tính mạng, mạo hiểm trừ khử mối nguy hại đó đi”
Sắc mặt của Dịch Thủy Vân liền dịu đi trông thấy, y đỡ Niệm Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xao-phu-bon-tien-chang-gioi-nang-ngay/1454964/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.