🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Diệp Địch Sinh đi vào phòng khách, nhưng không nhìn thấy Tần Tự, phỏng đoán nào đó dần dần thành hình trong lòng hắn. Nghe tiếng chuông cửa vang lên liên tục, hắn nhíu nhíu mày, đi lên trước mở cửa ra.
Một nam nhân cao gầy mặc tây trang đứng ở ngoài cửa, niên kỷ xấp xỉ năm mươi tuổi, giữa mi nhãn có vài phần tương tự với Tần Tự.
“Chào ngươi, ta là cữu cữu của Tần Tự. Ngày hôm qua chúng ta có nói chuyện qua điện thoại.”
“Tần bá phụ, chào ngươi.”
Không cần hắn nói, Diệp Địch Sinh đã đoán được thân phận của nam nhân. Tần Khải gật gật đầu với hắn, đi vào phòng khách, nhìn xung quanh một chút, mới ngồi xuống sô pha.
“Về ngươi và tiểu Tự……” Tần Khải ngồi ngay ngắn trên sô pha, khẽ nhíu mày “Ta rất xin lỗi vì tiểu Tự đã làm một chút hành vi quá khích với ngươi. Ta cũng không phải muốn biện giải cho hắn, chỉ là hi vọng ngươi biết, trạng thái tinh thần của hắn không tốt, có một số việc hắn không thể khống chế. Nếu như hôm nay ngươi không cam lòng rời đi, muốn báo nguy lên cơ quan luật pháp, Tần gia cũng vui vẻ phụng bồi.”
Lời nói này nếu nói là giải thích, chi bằng nói là biến thành uy hiếp. Hôm qua Tần Khải sau khi nhận được cuộc điện thoại kia, phản ứng đầu tiên là cho rằng người này đang đùa dai, trong mắt của hắn, Tần Tự tuy rằng có chút vấn đề trên phương diện tinh thần, nhưng còn không đến mức sẽ làm ra hành động phạm tội. Nhưng ngữ khí của Diệp Địch Sinh thành khẩn, lại là dùng điện thoại của Tần Tự để nói với hắn, lại liên tưởng tới dị trạng của Tần Tự mấy ngày hôm nay, hắn không thể không chú ý nhiều hơn một chút. Không nghĩ tới buổi sáng ngày hôm qua, khi hắn đến chung cư của Tần Tự, liền xác thực được toàn bộ.
Tần Khải tuy rằng vô cùng tức giận cùng thất vọng, nhưng sau khi tỉnh táo lại, suy nghĩ kỹ, lại có vài phần lý giải Tần Tự. Đứa nhỏ này vốn dĩ rất cô độc, lần đầu tiên thích một người, cũng không biết làm thế nào để theo đuổi đối phương, chỉ có thể dùng loại phương thức cực đoan này……
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không báo nguy.” Sắc mặt của Diệp Địch Sinh lúc này vô cùng bình tĩnh, giờ phút này hắn chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần vô cùng thoải mái, nghĩ đến rất nhanh có thể rời khỏi tòa nhà giam này, trong lòng càng ẩn ẩn nổi lên kích động “Ta đáp ứng với Tần Tự, nếu hắn thả ta ra, ta sẽ không truy cứu toàn bộ những gì hắn đã làm lúc trước.”
Tần Khải không nghĩ tới Diệp Địch Sinh dễ nói chuyện như vậy, hắn đánh giá nam sinh thanh tú ngồi trên sô pha, một lúc lâu sau, mới gật gật đầu “Thật tốt…… Ngươi nói qua ngươi học nghiên cứu sinh ở đại học T đi, ta biết địa chỉ của đại học T, ta có thể đưa ngươi trở về.”
“Không cần, ta có thể tự mình trở về.” Diệp Địch Sinh từ chối ý tốt của nam nhân, hắn trở lại phòng, thu thập toàn bộ quần áo của hắn, đặt di động về trong túi, cuối cùng trở lại phòng khách. Tần Khải còn ngồi trên sô pha, nhìn thấy hắn xách một túi đồ to đi ra, nhíu mày, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
“Ngươi không gặp tiểu Tự….. Nói một tiếng sao?”
Diệp Địch Sinh khẽ liếc mắt nhìn cửa phòng của Tần Tự, hắn lắc lắc đầu “Không tất yếu, coi như ta và hắn chưa từng quen biết nhau.”
Hắn xách gói to, không hề quay đầu nhìn lại một chút, sắc mặt thong dong đi ra khỏi chung cư.
**
Tần Tự dựa vào cửa phòng, nghe tiếng bước chân của người nọ dần dần đi xa, biến mất, mỗi một bước đều giống như đạp vào trong lòng y.
Tần Tự đem đầu chôn sâu vào giữa hai đầu gối, chỗ sâu trong thân thể tựa hồ còn lưu lại khí tức thanh lãnh của người nọ, y nhớ rõ nhiệt độ cơ thể khi hai người quấn lấy nhau, nhớ rõ nụ hôn tối qua của Diệp Địch Sinh, dừng ở ngoài miệng của y, cảm giác mềm mại, ấm áp như vậy, tuy rằng y đều biết những thứ đó đều do tác dụng của dược vật, hoặc là Diệp Địch Sinh nhìn thấy y đáng thương, mới hào phóng bố thí cho y một lần.
Hắn đi, về sau hẳn là sẽ không bao giờ muốn gặp lại y đi, chung quy mấy ngày này đối với hắn mà nói, thống khổ cùng với dày vò như vậy. Hắn sẽ rất nhanh quên đi toàn bộ hết thảy những gì đã diễn ra ở trong này, quên một người tên là Tần Tự, sau đó trở lại trường học, bắt đầu một cuộc sống mới……
Trái tim giống như một bàn tay vô hình đè nặng xoa nắn, cái loại cảm giác đau đớn này cũng không bén nhọn, nhưng lại vô cùng ầm ĩ, giống như có một cây búa tạ, chậm rãi gõ vào ngực y. Lưng Tần Tự chậm rãi trượt xuống khỏi cánh cửa, ôm lấy đầu của chính mình, trong cổ họng vô thanh phát ra tiếng la hét đầy thống khổ.
“Tiểu Tự, ta biết ngươi ở bên trong…… Ngươi không sao chứ?”
Tần Khải biết y đem bản thân nhốt vào trong phòng, hắn đi tới trước cửa, nhẹ nhàng gõ cửa. Qua rất lâu, bên trong cũng không có ai trả lời.
Tần Khải chưa từng nghĩ Tần Tự sẽ thích người cùng giới, hơn nữa, nói thật, cùng với tình trạng tinh thần không tốt của Tần Tự, nếu đem ra so sánh tính hướng của y tựa hồ không quan trọng lắm. Hắn đương nhiên hy vọng y có thể nói chuyện yêu đương một lần, vô luận là nữ sinh hay là nam sinh, nhưng tình trạng hiện tại của Tần Tự, đừng nói là yêu đương, ngay cả công năng xã hội bình thường cũng có vấn đề……
“Tiểu Tự, ngươi nghe ta nói, ngày mai chúng ta lập tức đi Bắc Kinh, nếu thầy thuốc ở Bắc Kinh nói không được ta sẽ lập tức đưa ngươi sang Mỹ. Tóm lại, chúng ta nhất định sẽ chữa khỏi bệnh này. Như vậy ngươi sẽ giống với những nam bằng hữu cùng trang lứa với ngươi, đi kết giao bạn bè, yêu đương. Về sau ngươi có thể có dũng khí đi theo đuổi người ngươi thích…… Ngươi nghe được sao?”
“…… Tiểu Tự?” Đợi một lúc lâu, bên trong vẫn không có thanh âm. Trái tim của Tần Khải dần dần trầm xuống, sợ Tần Tự ở bên trong làm ra chuyện gì không tốt, suy nghĩ đến tình huống xấu nhất, chuẩn bị tinh thần đi phá cửa, cửa phòng mở ra từ bên trong.
Ánh mắt của Tần Tự có chút sưng đỏ, y nắm tay nắm cửa, ánh mắt thâm đen mà ủ dột nhìn Tần Khải.
“Hôm nay liền đi đi.”
**
Chuyện đầu tiên Diệp Địch Sinh làm khi ra khỏi đống chung cư, chính là mở di động ra, gọi điện cho mụ hắn. Điều khiến hắn sửng sốt là, cha mẹ đối với chuyện hắn mất tích tựa hồ không hay biết.
“Địch Sinh a, lúc nào được nghỉ trở về ăn cơm đi, ngươi đã rất lâu không trở về.”
Nhà Diệp Địch Sinh ở thị trấn gần thành phố, cách đại học T cũng chỉ hai giờ đi đường, chỉ là trừ phi có chuyện quan trọng, bình thường cuối tuần Diệp Địch Sinh đều ở lại trường học, cực ít về nhà.
Nghe thanh âm hiền lành mà ôn hòa của mụ mụ, trong lòng Diệp Địch Sinh không khống chế được mà chua xót một chút, hắn cầm di động, nhìn bậc thang màu xám trong hành lang, nhẹ giọng nói “Được.”
Treo điện thoại, Diệp Địch Sinh lại ấn gọi vào dãy số của lão sư. Lúc trước, hắn lướt qua nhật ký liên hệ đã có chút nghi hoặc, quá bình tĩnh, hắn mất tích chỉnh chỉnh sáu ngày, nhưng di động nhận được số cuộc gọi ít ỏi có vài cuộc, cùng với lúc hắn ở trong trường đại học chẳng khác gì nhau. Thẳng đến lúc hắn gọi được cho lão sư, mới hiểu được rốt cuộc phát sinh những gì.
“Thăm nom cha mẹ xong rồi sao? Thân thể của ba ba ngươi thế nào, khôi phục lại chưa?”
“Ân…… Bọn họ đều ổn định rồi.” Lúc Diệp Địch Sinh vừa mới nhận được điện thoại còn chưa hiểu ra sao, nhưng nghĩ tới di động của hắn mấy ngày nay đều ở chỗ của Tần Tự, rất nhanh đều hiểu được toàn bộ.
Hẳn là Tần Tự xin phép cho hắn, còn dùng danh nghĩa là người thân. Khó trách lần đó hắn nói sẽ có cảnh sát tìm tới cửa, y cười đến mức đầy khinh thường như vậy……
“Được rồi, ngươi tính toán lúc nào trở về trường học? Có một nước vừa mới tổ chức cho tham dự thi nghiên cứu sinh, ta hy vọng ngươi có thể tham gia, còn có lần trước bản luận văn sơ lược ngươi gửi cho ta, bản sửa chữa ta đã gửi đến hòm thư của ngươi.”
“Hôm nay ta liền trở về trường học. Lão sư, thật sự xin lỗi, chậm trễ nhiều chuyện như vậy……”
Diệp Địch Sinh đóng di động lại, đứng yên tại chỗ thật lâu, mới thoát lực ngồi xuống trên cầu thang. Hắn không có cách nào để kể những chuyện đã phát sinh trên người hắn trong sáu ngày qua cho người khác, hắn chỉ có thể đem toàn bộ tra tấn, thống khổ, oán hận còn toàn bộ bất đắc dĩ đã nhận giấu ở trong lòng. Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn đã không còn là Diệp Địch Sinh của lúc trước, nhưng ở bên ngoài kia, hắn vẫn phải giả bộ như cũ.
Cỡ nào tàn nhẫn, lại biết bao ôn nhu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.