Triển Chiêu kia quả nói lời giữ lời, mới đầu giờ chiều là dẫn theo Triệu Hổ đến đây, rất lịch sự chu đáo.
Đương nhiên Đinh Triệu Lan hết sức vui vẻ, tuy cũng là khách nhưng vẫn tiếp đãi vô cùng chu đáo, ba người ngồi trò chuyện uống trà trong một sảnh phụ ở đền Nguyệt Lão, cực kỳ hợp nhau. Song có điều, dù đã sai người đi thông báo từ rất lâu rồi, nhưng vẫn chưa thấy Đinh Nguyệt Hoa xuất hiện. Triển Chiêu thì không vấn đề gì, nhưng Đinh Triệu Lan thì hiển nhiên có tí đứng ngồi không yên, hắn quay sang nói với tên hầu nhỏ đứng phía sau: “Ngươi đi hối thúc tiểu thư nhanh lên một chút, khách quý đã tới lâu lắm rồi, kêu tiểu thư mau ra chào hỏi.”
Tên hầu nhỏ nhanh chóng vâng dạ, nhưng còn chưa kịp nhấc chân lên, đã nghe bên ngoài có tiếng ngọc bội vang khẽ, loáng thoáng tiếng bước chân, một bóng người đang chầm chậm đi tới. Tên hầu nhỏ cười nói: “Dạ tiểu thư tới rồi.”
Triển Chiêu nghe vậy thì nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu thi lễ: “Triển Chiêu bái kiến Đinh cô nương.”
Triệu Hổ đương nhiên cũng không dám thất lễ, đứng lên cùng Triển Chiêu, còn chưa cúi đầu, đã ngửi thấy một mùi phấn son rất nồng. Triệu Hổ lấy làm kinh ngạc, ô, lại đổi màn kịch nữa rồi à? Hắn không khỏi ngẩng đầu, lập tức thấy hoa cả mắt.
Đúng thật là hoa mắt, Triệu Hổ thiếu điều tưởng mình đang đến cửa tiệm bạc ở Khai Phong, chỉ thấy trước mắt đâu đâu cũng là trang sức, cảm giác đầu tiên của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xanh-xanh-mau-ao-chang/2560955/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.