Mùa Xuân tháng ba, Giang Nam tuyệt đẹp.
Vào một mùa thế này mà cưỡi ngựa dạo chơi trên con đường mùa Xuân, đắm mình trong biển hoa thì đúng là một lựa chọn lý tưởng. Có câu “đắc ý gió Xuân chân ngựa vút(2)” kia mà, lời người xưa nói vẫn là có lý. Chỉ có điều, không biết người viết thơ kia đã bao giờ bắt gặp khung cảnh như vậy chưa?
Triệu Hổ quan sát đám người nọ, hai đầu lông mày không khỏi cau lại. Chẳng là lần này hắn theo Triển Chiêu ra ngoài làm việc, đáng lẽ là một việc cực kỳ nhẹ nhàng. Công vụ rất ít, cái chính là theo Triển Chiêu trở về Thường Châu thăm Trung lão bá ở nhà. Ông ấy gửi hết bức thư này tới bức thư khác đến Khai Phong, có chuyện cấp bách gì đó chăng? Ngặt một nỗi Triển đại nhân chẳng nói gì nhiều, cho nên dù bọn họ có đoán đi đoán lại mấy lần vẫn không đoán ra được nguyên do.
Ấy vậy năm ngày trước, sau khi Triển Chiêu nhận một bức thư nhà gửi đến, hắn bắt đầu lo lắng không yên, vội vàng bàn giao công việc trong tay ổn thỏa rồi đến xin đại nhân nghỉ phép, bảo rằng phải về nhà một chuyến.
Mọi người ở chung với nhau lâu vậy rồi nhưng chưa khi nào thấy hắn sốt ruột như thế, đại nhân lập tức cho hắn nghỉ phép, tình cờ lại đang có chút công văn cần đưa đến Thường Châu, bèn phái Triệu Hổ đi với hắn trở về nhà.
Chuyến đi tương đối suôn sẻ, nhưng nào ngờ vừa mới bước vào địa giới của phủ Thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xanh-xanh-mau-ao-chang/2560949/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.