Tôi tần ngần lại gần Minh, rút thêm miếng khăn mới để đưa cho cậu. Minh cầm lấy, nhìn sang tôi, cười cười:
- Anh không sao.
Tôi phàn nàn:
- Lỡ có bị gì nặng thì anh không cười nổi đâu.
Cậu vẫn thản nhiên:
- Nhưng mà em có thấy anh giỏi không?
Tôi nhìn dáng vẻ mướt mồ hôi của Minh, đành hưởng ứng:
- Cũng hay đấy, nhưng mà anh cũng sắp thi đến nơi rồi, các thầy cô mà biết thì không ưng đâu.
Nói đến đây, tôi chợt nhận ra:
- À ừ... Đằng nào thì anh cũng sắp đi khỏi trường, giờ có bị ai nghĩ gì thì cũng thế cả thôi.
Minh chẳng đáp, dường như ngầm thừa nhận kết luận của tôi. Cái tên ngốc này, chắc phải cố chơi thêm một trận cuối mới đành lòng tạm biệt trường. Tôi nói:
- Anh quyết định dứt khoát rồi chứ?
- Đúng. Và anh biết em cũng thế.
Nhìn cái cách Minh cố thi đấu đến cơ hội cuối cùng, tôi càng chắc chắn hơn với quyết định của mình:
- Ừm. Đằng nào cũng chỉ có từng đó ngày, vậy thì trân trọng nốt từng lúc bên nhau khi còn cơ hội. Những chuyện mình chẳng thể thay đổi thì bận tâm cũng không có ích gì.
Minh mỉm cười, cầm lấy tay tôi, đặt vào đó một con xúc xắc. Tôi nhướn mày:
- Gì đây?
- Thầy chủ nhiệm đưa cho anh đấy. Hôm trước anh gặp thầy lúc thầy tranh thủ ngồi chấm bài trong lớp sau khi tan học chiều.
Tôi ngồi xuống bên cạnh, nghe Minh kể:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xanh-xanh-goc-troi/3406680/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.