Minh cất giọng hát, thâm trầm nhưng khoáng đạt. Từng chữ, từng chữ êm nhẹ nhưng chất chứa...
"Khép đôi mi buồn khắc sâu
Lặng phía sau những con đường ta hôm qua cứ phôi phai nhạt màu
Bàn chân cũng thôi bước giữa ngày buồn trôi rất mau..." (*)
Từng câu điệp khúc dạt dào và bâng khuâng...
"Sao em lại không nói sao anh lại không nói
Để mùa hạ chói chang muộn màng chiều lang thang
Sao bao tia nắng không chiếu trong lòng
Để nỗi buồn cứ lặng thầm nơi xa xăm"
Giữa sảnh, chỉ còn nghe tiếng đàn và giọng hát Minh truyền cảm như một tâm sự vấn vương... Ban đầu, lác đác một vài người bị phần trình diễn của Minh thu hút nên dừng lại bên ngoài để xem. Nhưng khi điệp khúc thứ hai kết thúc, xung quanh tràn ngập người từ các khối khác đến, thậm chí còn có những người ghi hình lại. Tiếng vỗ tay làm vang động cả sảnh.
Tôi choáng ngợp. Choáng ngợp trước hình ảnh người con trai mà tôi gửi gắm những rung động đầu tiên. Choáng ngợp trước đám đông cũng như tôi, bị thu hút bởi nét đẹp của người đang đàn hát, chân thật nhưng dường như lại hào nhoáng như một thước phim.
Cậu nhìn tôi, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Hào nhoáng như một thước phim...
Thước phim ấy mờ nhòe trong mắt tôi.
Tôi xin phép về trước, len qua đám đông chật cứng. Len qua tất thảy những dư vang âm vọng lại trong lòng.
Tôi tự hỏi mình...
Tôi có xứng với Minh không?
Nếu người cậu ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xanh-xanh-goc-troi/3406670/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.