Kì hai của chúng tôi trôi nhanh theo những bài kiểm tra dày đặc. Thi xong, tổng kết điểm rồi nghỉ hè, thế là đã hết một năm học. Trong những ngày dài ở nhà nghĩ ngợi vẩn vơ, Chi hay ghé qua bầu bạn với tôi. Nói là bầu bạn, chứ thực ra là hai đứa cũng lại nằm gác lên nhau rồi nói chuyện phiếm.
"Tinh."
Tiếng tin nhắn trong điện thoại Chi nảy lên liên tục. Nó cũng cầm máy rồi trả lời nhanh lắm, lâu lâu lại tủm tỉm cười.
- Á à. - Tôi bắt được tín hiệu ngay. - Mày lại nhắn tin với Khánh đấy hả?
- Ừ, hì. - Nó vừa trả lời, vừa thoăn thoắt gõ phím.
- Ghê, chàng ta tấn công quyết liệt quá nhỉ, năm học cũng nhiệt tình mà nghỉ hè cũng không tha. - Tôi bình luận. - Thế sắp "đổ" chưa vậy?
Nghe đến đây, nó ngồi bật dậy, nói:
- Tao vẫn hơi phân vân.
- Sao thế?
Nó hơi ngập ngừng, dường như là để nghĩ ra cách diễn đạt chính xác:
- Thì... tao muốn thực sự chắc chắn về ý đồ của Khánh, vì biết đâu...
Chi bỏ lửng câu nói, nhưng tôi lại đang hiểu rằng, dù là một đứa mạnh mẽ và tỏ ra không còn bị ảnh hưởng gì bởi chuyện lần trước với Minh, nhưng bản thân nó hẳn phải ít nhiều dè chừng và nghĩ ngợi. Thấy tôi bần thần, Chi nói:
- À nhưng không phải vì Minh đâu nhé. - Nó dứt khoát. - Vụ đó qua rồi, căn bản là tao không còn nghĩ đến nữa.
- Thật không? -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xanh-xanh-goc-troi/3406668/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.