Sáng hôm sau, nó lại rủ tôi ra quán cà phê Nâu như thường lệ. Tôi không biết viện cớ gì để nó chọn quán khác, nhưng lại thấy có mỗi chỗ này gần trường, giá cả hợp lí và dù sao, nó muốn giải tỏa tâm trạng thì làm theo ý nó cũng được. Trên đường đi, tôi đã cầu trời là đừng phải nhìn mặt Khánh vì tôi sợ mình không thể che đi vẻ sượng sùng của mình. Tại sao tôi lại lỡ nghe thấy cơ chứ, để giờ này cái sự tội lỗi đeo đẳng không rời.
- Xin chào hai bạn. - Giọng Khánh vang lên y như hôm nọ.
Lúc chúng tôi đứng chọn đồ uống, cậu ta nhìn Chi, nói:
- Phân vân ghê ta...
- Phân vân gì? - Chi hỏi.
- Cái kẹp hôm nọ với cái dây buộc hôm nay, chẳng biết cái nào đẹp hơn. Chắc do người đeo gì cũng hợp ấy.
Chi bật cười, sự chuẩn bị phụ kiện kĩ càng của nó lại gặp trúng người để ý những chi tiết này thì quả là không thể không vui. Nó bảo:
- Tớ không thấy cậu được cái vẻ gì để làm phục vụ hết, nhưng chắc là được tiêu chí lẻo mép đấy.
- Ừ thực ra hồi trước tớ cứ hỏi anh chủ quán là, giữa những yếu tố như đẹp trai, chăm chỉ, thông minh, nói chuyện có duyên và đáng yêu ra thì yếu tố nào mới là quyết định việc tớ được tuyển vào đây. Bạn Chi cho ý kiến được không?
- Chắc người ta thương xót sự tự luyến giai đoạn cuối của cậu.
Chi đáp, rồi hai đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xanh-xanh-goc-troi/3406660/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.