Nhật Vy định quay lưng rời đi thì giọng nói mang sự tức giận của người đằng sau vang lên.
"Mày vẫn khinh người như ngày nào nhỉ?"
Cô xoay người lại liền bắt gặp gương mặt không mấy gì thân thiện của Vương Hà Vy.
"Mày nghĩ sự im lặng của mày là cao thượng lắm hả? Một đứa được thiên vị như mày thì làm sao biết được. Mày biết tại sao tao ghét mày không? Vì cái bản tính im lặng của mày đấy! Tới nỗi chỉ cần nhìn mặt thôi tao cũng cảm thấy vô cùng khó chịu. Một đứa vừa đen, vừa xấu, vừa cận như mày nhìn kiểu gì cũng thấy hãm, vậy mà luôn được mọi người thiên vị!!! Từ Hoàng Hữu Hùng đến Louis Hưng Vũ, tao tự hỏi nếu như bây giờ tụi nó nhìn thấy cái dao diện của mày thời đó chắc tụi nó cũng sẽ ói ra mất!"
"Con mắt nào của mày thấy tao được thiên vị." Nhật Vy tức giận cắt lời.
"Lúc đó cũng chỉ có mỗi tao và Hoàng Hữu Hùng bị đình chỉ học còn mày thì vẫn dửng dưng mày nói coi, đó không hải thiên vị chứ là cái gì?!!! Mày chỉ được mỗi cái học giỏi chứ chẳng có cái gì hay ho cả, tao với mày khác nhau gì sao?" Vương Hà Vy mất kiên nhẫn quát lên.
"Đừng có đánh đồng tao với mày!! Mày là Vương Hà Vy, tao là Nguyễn Hà Nhật Vy căn bản không hề giống nhau. Nói tao được thiên vị? Chỉ dựa vào những thứ mày thấy? Muốn tao nói? Bây giờ tao sẽ cho mày biết: Nếu tao không im lặng thì bây giờ mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xanh-la/2908692/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.