Chương trước
Chương sau
— Câu chuyện nhỏ số 1: Công chúa đích thực.

Kể từ ngày sinh nhật lần thứ bốn của Tâm Di, Giả Khinh Huân cũng đã chịu để con gái qua lại với nhà ông bà nhiều hơn.

Sau thời gian dài tiếp xúc, Tâm Di đã mở lòng hơn với bà nội, tuy nhiên vẫn chưa thể thân thiết như thân với ông bà cố và ông nội.

Ngày xưa, gia đình Giả Khinh Huân cố cấm cản anh và Hoán Hiểu Đan bao nhiêu, hiện tại lại cố gắng bù đắp cho Tâm Di bấy nhiêu. Tiền tiêu không tiếc, tình thương dành cho cháu gái lại càng bao la.

Vì trường học của Tâm Di gần với phòng khám Trung y của ông bà ngoại Giả Khinh Huân, thế nên cứ thi thoảng nhớ cháu, ông bà lại tranh thủ đi đón cháu tan học sớm.

Những lúc Giả Khinh Huân và Hoán Hiểu Đan bận việc về muộn, ông bà sẽ đưa Tâm Di về thẳng nhà cho ăn uống tắm rửa.

Theo thời gian, không rõ từ khi nào ngôi nhà chỉ toàn người lớn lại xuất hiện rất nhiều đồ chơi trẻ con, ngay cả trong sân cũng xuất hiện xích đu và cầu trượt.

Sau hơn sáu tháng lên bản thiết kế và thi công, căn nhà mà Giả Khinh Huân đổ dồn tâm tư và công sức cũng hoàn thành. Tiếp đến khâu trang trí nội thất và sắp xếp trong ngoài cũng đều do anh tự tay lo liệu.

Cũng chính vì cha mẹ bận rộn để chuẩn bị chuyển vào nhà mới, suốt gần cả tuần Tâm Di đều ở nhà ông bà, lúc được đón thì đã tối muộn.

Như thường lệ, buổi chiều tan học về Tâm Di sẽ tắm rửa ăn cơm, sau đó sẽ chơi cùng ông bà đợi cha mẹ đến đón.

Qua bảy giờ tối, từ ngoài cửa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng cười nắc nẻ của Tâm Di phát ra từ bên trong.

Lúc Giả Khinh Huân cùng Hoán Hiểu Đan đến, Tâm Di vừa nhìn thấy đã bỏ dở đồ chơi đang chơi, lật đật đứng dậy kích động chạy ào đến.

Được Giả Khinh Huân khụy gối ôm trong lòng, Tâm Di mới cười vừa nãy chớp mắt đã mếu máo tủi thân: “Con nhớ cha với mẹ…”

Ở một bên chứng kiến, chẳng ông bà nào lại không mủi lòng trước cô cháu gái tình cảm.

Từ nhà ông bà trở về, Tâm Di vừa nhìn đường đi đã biết không phải về penthouse, cô bé ngồi dựa mình trong ghế an toàn, mở lời hỏi: “Chúng ta về nhà mới phải không mẹ?”

“Phải, cha con chuẩn bị quà ở nhà mới cho con rồi.” Hoán Hiểu Đan ngồi bên cạnh lên tiếng đáp.

Nghe đến quà, Tâm Di hớn hở “Yeah” một tiếng, từ biểu cảm phấn khởi cho đến tay chân lắc lư đều thể hiện rõ sự mong đợi. ngôn tình sủng

Ngôi nhà mới được trang trí theo tông chủ đạo trắng, vàng và nâu tạo cảm giác ấm cúng, sân vườn cũng được cải tạo rộng rãi để tiện cho Tâm Di chạy nhảy vui chơi.

Sau khi đưa Tâm Di tham quan nhà mới một vòng, cô bé tỏ rõ sự yêu thích, khác hoàn toàn với lúc mới đến penthouse lần đầu.

Xem tầng trệt xong, Tâm Di được đưa lên lầu xem phòng riêng. Tầng trên có ba phòng, phòng của Tâm Di được cố tình đặt ở nơi có tầm nhìn hướng ra cảnh quan đẹp.

Cửa phòng vừa mở, Tâm Di đã ngạc nhiên che miệng há hốc, cả người đứng bất động không dịch chuyển.

Căn phòng rộng lớn được trang trí tỉ mỉ, một bên là giường ngủ gầm thấp cho Tâm Di thuận tiện leo trèo, phía trên còn có rèm voan che chắn lúc ngủ. Bên đối diện lại là lều có chứa đầy thú bông lớn nhỏ.

Vì đã bỏ lỡ hơn ba năm đầu làm cha, Giả Khinh Huân giờ đây chỉ muốn dùng những thứ tốt nhất anh có thể làm để bù đắp lại cho con gái, bao gồm cả tình cảm và vật chất.

Ban đầu Tâm Di có hơi ngại ngùng với căn phòng mới thuộc về mình, nhưng sau một lúc được khơi gợi, cô bé cũng đã mạnh dạn khám phá thế giới riêng được Giả Khinh Huân xây dựng cho.

Dõi theo con gái vui vẻ nhảy nhót khắp phòng, Giả Khinh Huân đứng tựa vai ở cửa, chợt lên tiếng hỏi: “Tâm Di, tối nay con có qua ngủ với cha mẹ nữa không?”

Tâm Di chui trong lều nằm ôm gấu bông, không thèm suy nghĩ đã dứt khoát từ chối: “Con ngủ ở đây thôi.”

Nhận được câu trả lời từ con gái, Giả Khinh Huân bỗng xoay đầu nhìn qua Hoán Hiểu Đan đứng bên cạnh bằng vẻ mặt kiêu ngạo, một bên khóe môi của anh cũng nhếch lên đầy tự cao.

Không cần nói Hoán Hiểu Đan cũng hiểu, mũi tên Giả Khinh Huân đã bắn một lần trúng cả hai đích, thật sự phải tâm phục khẩu phục.

— Câu chuyện nhỏ số 2: Cấm yêu.



Năm Tâm Di lên năm tuổi, một lần đi học về cô bé tự chỉ cho Giả Khinh Huân và Hoán Hiểu Đan biết vết trầy ở khuỷu tay, nguyên nhân là do bạn làm trúng đồ chơi.

Lúc biết con gái bị thương, Giả Khinh Huân truy hỏi người làm nhưng Tâm Di lại kiên quyết không nói, chỉ tiết lộ người làm cô bé bị trầy tay đã xin lỗi.

Sở dĩ Tâm Di tự giác nói ra là vì sợ nếu giấu giếm, đến khi bị phát hiện sẽ báo cô giáo, cô giáo sẽ mách lại phụ huynh, khi đó bạn học kia sẽ bị la rầy. Dù sao bạn học đó cũng không phải cố tình, vậy nên Tâm Di không muốn bạn bị mắng.

Sang buổi chiều hôm sau, trước lúc được cha mẹ đón, trong khi Tâm Di đang chơi cùng các bạn, sau lưng cô bé bỗng phát ra tiếng nói của một cậu bé.

“Tâm Di.”

Tâm Di theo phản xạ ngoái đầu, đứng sau lưng cô bé là một cậu nhóc bằng tuổi, tuy còn nhỏ nhưng đường nét khuôn mặt đã rất nổi bật.

Thấy người trước mặt đứng yên nhìn mình, Tâm Di giương đôi mắt to tròn hỏi lại: “Chế Khanh, cậu vừa gọi mình phải không?”

“Ừm.” Chế Khanh gật đầu, sau đó bỗng giơ hộp chocolate lớn hình vuông giấu sau lưng ra đưa cho Tâm Di: “Quà xin lỗi vì hôm qua mình đã bất cẩn làm cậu bị thương.”

“Không cần đâu, mình không sao.” Tâm Di vội xua tay từ chối: “Với lại cha mẹ mình không cho mình nhận quà của người khác đâu.”

Nghe đến đây, vẻ mặt Chế Khanh có hơi suy tư, sau đó cậu nhóc bỗng gật đầu rồi rời đi.

Tầm nửa tiếng sau, Giả Khinh Huân đón Hoán Hiểu Đan tan làm rồi ghé qua đón Tâm Di. Lúc cả ba còn đứng ở cổng trường, Chế Khanh lại lần nữa xuất hiện.

Đến trước mặt Giả Khinh Huân và Hoán Hiểu Đan, Chế Khanh mạnh dạn lên tiếng chào hỏi rồi đưa hộp chocolate trực tiếp cho cả hai.

“Hôm qua con lỡ làm Tâm Di bị trầy tay, hôm nay con đem quà xin lỗi bạn ấy, bạn ấy không dám nhận vì sợ cô chú không cho.”

Cả Giả Khinh Huân lẫn Hoán Hiểu Đan đều có chút kinh ngạc trước hành xử của cậu nhóc. Thấy cậu nhóc được dạy dỗ tốt, dám làm dám chịu, Hoán Hiểu Đan chủ động cúi người, mỉm cười đáp lại.

“Tâm Di chỉ bị trầy một chút thôi, con xin lỗi bạn ấy là được rồi, không cần tặng quà như thế này đâu.”

“Không được.” Chế Khanh kiên quyết lắc đầu: “Nếu Tâm Di không nhận quà thì con sẽ cảm thấy rất có lỗi.”

Nghe đến đây, Hoán Hiểu Đan bất giác nhìn sang Giả Khinh Huân, thái độ anh lúc này có vẻ rất hứng thú nhìn chằm chằm cậu nhóc, còn nhắc Tâm Di nhận quà xin lỗi.

Tuy nhiên, nụ cười thần bí kia của Giả Khinh Huân, khiến Hoán Hiểu Đan có chút bất an.

Giống hệt như những gì Hoán Hiểu Đan hoài nghi, buổi tối ăn cơm xong Giả Khinh Huân bắt đầu ngồi cạnh con gái lèm bèm.

“Cha nói rồi đó, trước năm mười tám tuổi cấm tuyệt chuyện yêu đương, nhớ không?”

Tâm Di ngồi trên sofa trong phòng khách ăn chocolate Chế Khanh tặng. Nghe Giả Khinh Huân hỏi, cô bé chỉ đưa mắt liếc nhìn anh một cái, sau đó nhét viên chocolate vào miệng anh như muốn anh đừng nói nữa.

Ngồi một bên quan sát, Hoán Hiểu Đan chỉ lặng lẽ cười nửa miệng. Nếu không phải vì giữ hình tượng cho Giả Khinh Huân trong mắt con gái, có lẽ cô đã thẳng thừng vạch trần từ lâu.

Bởi năm mười bảy tuổi, Giả thiếu gia bất chấp tất cả, thậm chí là trở mặt với người nhà để chạy theo tình yêu, bây giờ lại thản nhiên mạnh miệng cấm con gái năm tuổi yêu đương.

Nghía mắt thấy Giả Khinh Huân nói tới đâu liền bị Tâm Di dùng đồ ăn chặn miệng tới đó, Hoán Hiểu Đan đành tốt bụng nhắc nhở: “Khinh Huân, anh tuyệt đối đừng ở trước mặt cha mẹ và ông bà ngoại anh nói những lời này.”

Giả Khinh Huân xoay đầu nhìn Hoán Hiểu Đan, cười khẩy đáp: “Rút kinh nghiệm đời trước, củng cố cho đời sau.”

— Câu chuyện nhỏ số 3: Hạnh phúc trọn vẹn.

Năm Tâm Di lên lớp một, Giả Khinh Huân cùng Hoán Hiểu Đan chính thức tổ chức hôn lễ. Có điều, tâm điểm của sự chú ý từ ảnh cưới cho đến chủ bữa tiệc đều tập trung về phía Tâm Di.

Càng lớn, Tâm Di càng lộ ra nét xinh xắn, thêm tính tình hiền lành lễ phép, cô bé đi đến đâu cũng được lòng người lớn.

Cùng năm đó, Chi Linh cũng đồng ý lời cầu hôn của Gia Đoàn sau nhiều năm anh ta kiên trì theo đuổi. Đô Nan có gia đình nhỏ, Hoàng Thành vẫn chung thủy với độc thân.

Đồng thời, Hoán Hiểu Đan mang thai đứa thứ hai, cậu nhóc cũng chào đời vào cuối tháng ba năm tiếp theo.



Thời gian Hoán Hiểu Đan gần sinh và trong những tháng đầu sinh em bé, Tâm Di được gửi sang nhà nội chăm sóc, mẹ cô và ông ngoại Tâm Di cũng thu xếp đến chăm cô ở cữ.

Tuy rằng được làm cha lần thứ hai, nhưng đây lại là lần đầu tiên Giả Khinh Huân cùng Hoán Hiểu Đan trải qua thời gian thai kỳ và sinh nở.

Vốn dĩ người cần được quan tâm và lo lắng là Hoán Hiểu Đan, nhưng kết quả cô phải lo ngược lại cho Giả Khinh Huân vì sợ anh sẽ suy nghĩ lung tung rồi trầm cảm.

Em bé mới sinh còn nhỏ, đêm khó tránh thức giấc quấy khóc, Hoán Hiểu Đan cũng phải thức dậy nhiều lần lấy sữa.

Biết Hoán Hiểu Đan cực khổ, rồi lại tưởng tượng về cảnh ngày xưa cô một mình chịu vất vả không có Giả Khinh Huân bên cạnh, anh lại bắt đầu ngồi ôm con một góc trầm mặc.

Những lúc như vậy, Hoán Hiểu Đan đều phải vội “dỗ dành” ông bố bỉm sữa với trái tim yếu đuối.

Theo như đã thỏa thuận, Tâm Di theo họ Giả Khinh Huân thì đứa thứ hai sẽ theo họ của Hoán Hiểu Đan. Vậy nên, cậu nhóc được đặt tên là Hoán Tinh Quân.

Tâm Di từ lúc có em liền phấn khởi cả ngày, tuy nhiên vì sức hút của trường học, cô bé từ lâu đã quên đi ý định không đi học ở nhà chơi với em.

Thoáng chốc thời gian trôi qua, trẻ con trở nên khôn lớn, người lớn lại càng già thêm. Thời gian cũng xóa nhòa đi đau đớn, chắp vá những tổn thương.

Buổi chiều thứ sáu cuối tuần, Tâm Di mười sáu tuổi và Tinh Quân chín tuổi vừa đi học về đã ồn ào náo nhiệt.

Từ ngoài cửa vào, cậu nhóc khôi ngô đã hô lớn: “Cha, anh Chế Khanh đưa chị về kìa!”

“Cái thằng này!” Tâm Di hoảng hốt gằn thấp giọng, vội chạy đến bịt miệng cậu em mách lẻo.

Từ trên cầu thang, Giả Khinh Huân từ tốn bước xuống, thấy Tâm Di và Tinh Quân đang động tay động chân, anh bỗng thở dài một hơi não nề.

“Hai đứa, cha có chuyện quan trọng muốn thông báo.”

Tức khắc, cả hai chị em Tâm Di đều dừng việc đấu đá mà nhìn qua Giả Khinh Huân. Anh hướng ánh mắt có lỗi nhìn con, nhẹ nhàng tiếp lời: “Hôm nay cha đã về chậm một bước.”

Hai chị em Tâm Di bỗng buông lỏng tay, vẻ mặt thoáng chốc đã trở nên thất thần.

“Không thể nào…”

Đúng nửa tiếng sau, ba cha con Giả Khinh Huân ngồi vào bàn ăn trong tâm thế hết sức miễn cưỡng. Nhìn đồ ăn được Hoán Hiểu Đan lần lượt bày ra bàn, mặt mày ai nấy cũng càng thêm lo lắng.

Tâm Di ngồi bên tay trái của Giả Khinh Huân, hạ giọng giận dỗi: “Vậy mà cha nói thương tụi con, thương tụi con mà bắt tụi con ăn đồ mẹ nấu.”

Tinh Quân mặt nhăn mày nhó, chỉ có thể cắn răng cam chịu: “Sau này con tuyệt đối không giống cha đâu, con phải lấy một người vợ nấu ăn thật ngon mới được.”

Giả Khinh Huân nở nụ cười bất lực, trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi.

Nấu đồ ăn xong xuôi, quay lại thấy cha con Giả Khinh Huân vẫn chưa động đũa, Hoán Hiểu Đan không hay biết sự tình mà lên tiếng thúc giục: “Ăn cơm thôi.”

Tinh Quân dùng vẻ mặt hy vọng nhìn qua phía Hoán Hiểu Đan ngồi đối diện, dè dặt hỏi: “Mẹ ơi, tụi con qua nhà ông bà cố ăn cơm được không?”

“Hôm khác rồi qua, hôm nay mẹ nấu nhiều mà.” Hoán Hiểu Đan mở lời từ chối, sau đó vui vẻ mong đợi: “Mau ăn đi, rồi chấm điểm tay nghề cho mẹ.”

Tâm Di hạ thấp cơ thể, lén lẩm bẩm nhỏ: “Mẹ nấu ăn âm mười điểm.”

Giả Khinh Huân nghe thấy vội đá nhẹ chân con gái dưới gầm bàn ra dấu, tiếp đó anh quay sang Hoán Hiểu Đan ngồi bên tay phải, dịu dàng nhắc: “Bà xã à, anh và con đều rất yêu em, nhưng nếu em muốn gia đình chúng ta luôn hòa thuận hạnh phúc, xin em đừng mang bàn tay ngọc ngà ấy vào bếp nữa.”

Ngay khi Giả Khinh Huân vừa dứt lời, Tâm Di cùng Tinh Quân lập tức ngồi thẳng lưng vỗ tay nhiệt liệt tán thành.

Hoán Hiểu Đan: “…”?

…HẾT…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.