Ngay khi tiếng Tâm Di cất lên, Hoán Hiểu Đan lập tức theo hướng âm thanh phát ra xoay đầu lại nhìn.
Lúc này, gương mặt đỏ bừng của ông ngoại Giả Khinh Huân bỗng dịu xuống. Thậm chí, nét mặt tức giận của ông và bà ngoại anh khi đối diện với Tâm Di cũng dần dần trở nên hòa nhã.
Thấy ông lão trước mặt không trả lời, Tâm Di lần nữa hỏi lại: “Mặt ông đỏ quá, ông bị bệnh rồi đó, ông phải đi khám bác sĩ.”
Sau câu nói của Tâm Di, nụ cười nhẹ nhàng bỗng hiện lên trên môi của ông ngoại Giả Khinh Huân: “Ông cũng là bác sĩ.”
Tâm Di nghiêm túc quan sát ông ngoại Giả Khinh Huân từ đầu đến chân, sau đó lắc đầu phủ nhận: “Ông đâu phải là bác sĩ đâu, bác sĩ phải mặc áo màu trắng.”
Nghe Tâm Di nói, ông ngoại Giả Khinh Huân lộ ra sự hứng thú, ông hơi khom người nhìn chăm chú về phía cô bé, từ tốn giải thích: “Ông là bác sĩ trung y, không giống bác sĩ trong bệnh viện.”
Tâm Di khó hiểu nhìn ông, vừa định hỏi thêm thì cô bé đã bị Giả Khinh Huân bế lên. Anh hờ hững đối mặt với ông bà, từ biểu hiện đến giọng điệu tỏ rõ sự chống đối: “Sao ông bà lại ở đây?”
“Trùng hợp. Anh nghĩ bây giờ anh là cái…” Ông ngoại Giả Khinh Huân chớp mắt đã quay lại bộ dạng khó chịu, tuy nhiên trước mặt trẻ con phải nhịn xuống những từ ngữ không hay: “Anh làm gì chúng tôi không quan tâm, gặp lại thấy cay mắt nên đứng nhìn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xam-vao-tim-khac-vao-tam/3400400/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.