Khoảnh khắc Giả Khinh Huân hôn lên môi Hoán Hiểu Đan, từ tâm trí cho đến thân thể đang cố phải gồng mạnh mẽ của cô thoáng đã trở nên yếu mềm.
Hoán Hiểu Đan buông lỏng tất cả, cũng không đẩy người trước mặt ra.
Trôi qua một lúc, Giả Khinh Huân tự động kết thúc nụ hôn, nhưng ngay sau đó anh lại vòng hai tay ôm chặt lấy Hoán Hiểu Đan, vùi mặt vào hõm vai cô thỏ thẻ: “Anh thật sự đã đợi ngày này rất lâu.”
Hoán Hiểu Đan vẫn đứng yên tại chỗ, thế nhưng cảm giác cay xè xộc lên sống mũi, khiến cho trong mắt của cô cũng vì đó mà ứa lệ.
Dẫu vậy ý thức vẫn còn tự chủ, Hoán Hiểu Đan rất nhanh đã nuốt ngược nước mắt tủi thân vào trong, giữ bình tĩnh hỏi: “Khinh Huân, đã hơn hai năm rồi, trở mặt với người nhà để chờ đợi một kẻ tù tội... có đáng không?”
“Nếu như không đáng, ngày đó anh đã không chọn từ bỏ gia đình để đợi em.”
Lần này đến lượt Hoán Hiểu Đan im lặng, không phải vì không cãi lại Giả Khinh Huân, mà vì cô vô cùng bất lực trước anh.
Ôm lấy Hoán Hiểu Đan một lúc, Giả Khinh Huân quyến luyến buông cô ra, thuận tay kéo ba lô ra khỏi vai cô để mang giúp. Ngay tiếp đó, anh nắm lấy bàn tay của Hoán Hiểu Đan, giọng nói lộ ra sự vui vẻ: “Về thôi, về nhà của chúng ta.”
Hoán Hiểu Đan để mặc cho Giả Khinh Huân kéo mình đi. Ra khỏi con hẻm tối, ánh mắt và nụ cười của anh khi ngoái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xam-vao-tim-khac-vao-tam/3400352/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.