Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
Thật… Thật là quá đáng.
Trong biển sâu, thể tinh thần nửa người nửa cá nhắm mắt lại, dùng tay bịt chặt miệng, để mặc cả người chìm xuống.
Chiếc đuôi lộ xương vô thức run rẩy giữa đám bọt nước trôi nổi.
Dưới đáy biển, rặng san hô và tảo khổng lồ thi nhau dang tay đỡ lấy Nghê Tễ. Chúng an ủi anh, giấu anh vào một góc khuất an toàn.
Vừa rồi anh mới giết một kẻ thù, và tự tay bóp chết một sinh linh vô tội từng chịu nhiều đau khổ.
Biến căn phòng xa hoa kia thành chốn hỗn loạn đẫm máu.
Đến nay, người anh vẫn bừng bừng sát khí và trái tim vẫn nhuốm máu.
Ấy thế mà thoắt cái toàn thân anh đã rủn hết ra.
“Mình thực sự phải giết cô hướng đạo này!”
Nhưng câu nói của anh chẳng vương chút tức giận nào, khẽ khàng đến mức khó nghe thấy.
Nếu anh không bịt chặt miệng thì câu nói ấy đã bị đám xúc tu nghe thấy, thậm chí nếu liếm thử chúng sẽ phán rằng câu này ngọt đáo để.
Cô mới quá đáng làm sao, chẳng những gỡ khăn trùm đầu của anh, lột vớ anh, mà còn bò lung tung và quấn lấy anh từ mọi hướng.
Nghê Tễ cảm thấy thật nhục nhã. Một người lính còn chưa rời khỏi chiến trường đã bị người ta cuốn lấy dọc đường, thoăn thoắt lột sạch áo giáp và vũ khí, từ một con thú dữ xông pha trận mạc biến thành con cá bày trên bàn ăn.
Thể tinh thần của anh – người bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xam-lan/3371137/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.