Kiều Hân không cách nào tưởng tượng mình gặp phải chuyện gì.
Cô giống như bị ném đến tận đại dương bao la, cô không có chỗ để trốn, cô dùng sức hô hấp, giãy giụa, dụng cả tay chân đá, đánh!
Nhưng chẳng có tác dụng gì, chống cự của cô bị người dễ dàng hóa giải.
Lần này đối phương không tiếp tục mềm lòng, cũng không có do dự.
Anh cố định đôi tay của cô ở hai bên thân thể.
Đầu óc của cô trống rỗng.
Cảm giác thân thể được khuếch trương vô tận, biến đổi lớn đến cực hạn, rồi lại cực kỳ triền miên.
Trong hỗn loạn không chịu nổi, động tác của Kiều Bùi có chút lạnh nhạt, có lúc hình như anh không bắt được trọng điểm.
Kiều Hân đã giận đến thở hổn hển, không có cách nào nhúc nhích, cô giống như con thỏ chờ bị giết mổ, lẳng lặng nằm ở trên giường.
Cô biết ánh mắt của anh tìm tòi nghiên cứu mình, thân thể của cô bị bày ra tư thế nghênh tiếp. . . . . .
Cô nhắm mắt lại, đặc biệt muốn cho mình bất tỉnh.
Nhưng chuyện vẫn còn chưa kết thúc, mặc kệ lúc trước anh biểu hiện cẩn thận như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn khiến cô đau đớn.
Cảm giác đau đó giống như có thể chạy thẳng đến đáy lòng, cô lạnh đến run rẩy.
Đó là một loại phương thức nguyên thủy nhất.
Kiều Hân không cách nào liên hệ người ở trên thân thể mình với người anh mà mình sùng bái.
Thật may là Kiều Bùi không có cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xam-chiem-tuyet-doi/2235079/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.