"Cậu nhỏ!" Tất cả những suy nghĩ xấu xa của anh ta đều bị một tiếng "cậu nhỏ" đập vỡ, hóa thành mảnh thủy tinh rơi đầy đất. Sau khi Lý Dịch Sâm đột ngột tỉnh táo lại, anh ta mới phát hiện mình vậy mà mê muội Đường Ngữ đến mức này, có thể nói là tẩu hỏa nhập ma. Anh ta cho rằng mình có thể kiềm chế, cho rằng chỉ cần mình không nói ra, không nghĩ tới, thì có thể chậm rãi phai mờ. Thế nhưng, càng kiềm chế thì lại càng bị cắn ngược điên cuồng hơn. Giống như chiếc hộp Pandora vậy, một khi đã mở ra thì sẽ đóng lại như cũ nữa. Khi đã yêu thích đến một mức độ nhất định, thì sẽ bành trướng thành một điều có thể dự đoán được, đó là chiếm hữu. Thật là đáng sợ, anh ta rơi vào cảnh không thể tự kiềm chế như vậy, thường xuyên trỗi dậy gào thét trong đêm khuya tĩnh lặng, ác quỷ điên cuồng cười to bên tai anh ta, còn thiên thần thì nói anh ta đang làm trái với luân thường đạo lý. Sau khi chìm vào giấc mơ, anh ta lại hóa thành ma quỷ. Ở trong mơ, anh ta làm chuyện mà ngày thường anh ta chẳng dám nghĩ tới, hết lần này đến lần khác không biết mệt. Sau khi tỉnh lại, anh ta lại khoác lớp da chính nhân quân tử cười với Đường Ngữ. Đối với anh ta, Đường Ngữ là một đóa hoa trắng có độc gây nghiện, trông có vẻ thuần khiết vô hại, nhưng thật ra lại là trí mạng nhất. Lúc đối mặt với Đường Ngữ, anh ta cảm thấy mình chính là ác quỷ mang tội ác tày trời. Cứ như thế, anh ta trải qua mấy năm vừa đau đớn vừa vui vẻ, chấp niệm của anh ta vẫn không thể buông bỏ. Thậm chí, anh ta còn lên kế hoạch khiến Đường Ngữ thi vào trường đại học ở nơi khác, rồi anh ta sẽ đi cùng, để mỗi ngày có thể tiếp xúc với Đường Ngữ, rồi từng bước dụ dỗ Đường Ngữ nhảy vào cái bẫy của anh ta mà không một ai hay biết. Nhưng! Kế hoạch đã vạch sẵn sẽ mãi mãi không thể theo kịp những thay đổi. Tại sao lại xuất hiện loại người như Băng Mật này! Phá vỡ kế hoạch của anh ta từ tận gốc, xé rách mặt nạ cặn bã của anh ta dưới ánh sáng, vạch trần anh ta giữa trời xanh đất rộng. Điều đáng ghê tởm hơn là, tên khốn Băng Mật này, thế mà... Thế mà dám chạm vào người mà anh ta nâng niu nhiều năm như vậy! Anh ta không nỡ chạm vào dù chỉ một chút, ngay cả hôn phớt qua môi cũng chỉ là hy vọng xa vời trong mơ, càng đừng nói đến thân mật khắng khít để lại dấu ấn trên cái cổ mê người ấy. Hận không? Sao có thể không hận?! Lý Dịch Sâm đau đớn đến nỗi trái tim cũng run rẩy, hơi thở anh ta cũng không thể giữ tiết tấu như bình thường được nữa, khổ sở khom lưng, vành mắt đỏ đến đáng sợ. "Đồ điên, anh là đồ điên." Băng Mật liếc người đang khom lưng từ phía trên. "Ha ha ha..." Lý Dịch Sâm cười thê lương, túm lấy cố áo Băng Mật, "Mẹ nó, tao mà không phải cậu nhỏ của em ấy thì đã giành được em ấy từ lâu rồi, còn có chỗ cho mày à?" Anh ta hận, hận bản thân mình chẳng có tư cách gì để tranh giành. "Vô liêm sỉ!" Băng Mật cũng tức đến đau cả gan, nắm tay cuối cùng lại đấm lên mặt anh ta. Hai người ai cũng cực kỳ phẫn nộ, tay đấm chân đá trong góc vắng người, đánh đến đỏ cả mắt, hoàn toàn không nương tay, giống như hai con thú dữ mất đi lý trí. Không biết đã qua bao lâu, âm thanh trong góc nhỏ dần, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề. Lý Dịch Sâm nằm trên mặt đất gồ ghề, cả người toàn bụi đất, mặt bầm tím. Lưng anh ta cộm đau, cộng thêm cả sự đau buốt trên cơ thể, nhưng cũng chẳng bằng đau đớn giày vò trong tim. Vành mắt anh ta vẫn đỏ như cũ, chỉ là thú tính khi nãy đã biến mất, chỉ còn lại xót xa trong lòng. Anh ta nghĩ, từ nay về sau không thể một mình gặp Đường Ngữ nữa, chỉ có thể nhìn cậu một lát lúc họ hàng gặp mặt. Không hơn. Băng Mật đang dựa vào tường cũng không tốt hơn bao nhiêu, khóe miệng chảy máu, trên tóc toàn là bụi đất, quần áo cũng bị rách, đang cố gắng bình tĩnh. Một lúc lâu sau, Băng Mật mới thở dài, mở miệng: " Quên đi, bây giờ buông tay vẫn kịp. Anh còn trẻ, đường còn dài, rời khỏi thành phố này đi tìm tình yêu có thể quang minh chính đại phơi bày trước ánh mặt trời đi."
Những tình cảm vĩnh viễn không thể để người khác thấy đó, hãy chôn vùi nó ở cái xó xỉnh đầy sắt vụn đồng nát này đi. Lý Dịch Sâm lặng người đứng dậy, cũng không phủi đất cát bám trên người, chỉ đưa lưng về phía Băng Mật, bảo vệ chút danh dự còn sót lại: "Đừng nói với cậu ấy. Mãi mãi." Để Đường Ngữ vốn tôn trọng anh ta mãi mãi tôn trọng anh ta. Bóng dáng Lý Dịch Sâm mất hút ở ngã rẽ, Băng Mật cúi đầu nhìn điện thoại, là Đường Ngữ gửi tin nhắn tới. Cậu bé ấu trĩ: Tôi lại có một đề Toán không biết làm, cậu giảng cho tôi một chút đi. Băng Mật cười, đụng đến vết thương ở khóe môi, trả lời: Được. Người mà hắn muốn, ai cũng đừng hòng ngấp nghé. Thứ hai tuần 19, không bao lâu nữa sẽ tới cuối học kì, bài tập nhiều đến nỗi thở không nổi, các bạn học không có thời gian vui chơi sau giờ học, chỉ cắm cúi đau khổ làm bài như lâm đại dịch. Dân học dốt cũng đã đến thời khắc nước đến chân mới nhảy. Chữ đằng sau lưng áo đồng phục của Băng Mật và Đường Ngữ vốn nên là một đề tài nóng, cuối cùng lại bị đống bài tập đè đến chẳng còn bao nhiêu. Nhưng những người ngồi quanh Đường Ngữ và Băng Mật thỉnh thoảng vẫn tụ lại bàn tán vài câu, đặc biệt là Hướng Tâm ngồi đằng trước Băng Mật. Bây giờ là giờ tự học buổi trưa, cho dù bài tập nhiều, tính cách nhỏ lại hay mắc cỡ, thì nhỏ cũng không kìm được tò mò mà khẽ hỏi Nòng Nọc ngồi cùng bàn. "Kha Đô... có phải bạn nối khố của cậu và... Băng Mật thật sự ấy, ấy không? Nòng Nọc ngẩn ra, rồi lập tức hiên ngang lẫm liệt nói: "Không, không phải đâu, chúng nó là trai thẳng như sắt thép đấy, chỉ là thân với nhau quá nên dễ bị mọi người hiểu lầm thôi." Nòng Nọc cảm thấy mình một vai gánh hết mọi người, nói dối cũng phải nói cho giống thật. "Ồ," Hướng Tâm ngó Đường Ngữ một cái, rồi lại nói với Nòng Nọc, "Trong nhóm phân tích như thật ấy." Đúng lúc Tiết Oánh Oánh đi vứt rác đi ngang qua, nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, vẻ mặt khó hiểu, nhưng nhỏ cũng chẳng xen vào, giống như chỉ đi qua thôi không nghe thấy. Nhỏ cho rằng mình mới là người biết được sự thật. Nòng Nọc nhướng một bên mày: "Có cả nhóm? Thế thì mau thêm tớ vào đi, tớ xem thử." Hướng Tâm thêm Nòng Nọc vào nhóm "Bí mật đường mật", bây giờ có ít người nói chuyện, Nòng Nọc chỉ xem nhóm chat của Hướng Tâm. Tuy mấy hôm nay ít nội dung, nhưng từ nhóm chat ít ỏi vẫn có thể thấy được khá nhiều nội dung kích thích. Nòng Nọc kinh ngạc nhăn hết mặt mũi, vẻ mặt sai lệch, dần dần mơ màng. Vào một ngày mùa đông lạnh giá, trán Nòng Nọc lại đổ mồ hôi đầm đìa. Thế giới quan của cậu ta lại được đổi mới, là do kiến thức của cậu ta vẫn còn hạn hẹp. Trả điện thoại lại cho Hướng Tâm, Nòng Nọc sửa biệt danh của mình trong nhóm chat thành "Liều mạng giúp bạn", rồi bắt đầu giải thích giùm bạn nối khố và anh Băng. Cậu ta vừa mới phát biểu, những người khác trong nhóm cũng chẳng thèm quan tâm là ai thêm vào, chỉ trực tiếp cãi lại. Sau đó, ngày càng nhiều người online nói chuyện. Hướng Tâm giật mình nhìn "Liều mạng giúp bạn" độc chiến với đại quân "couple Mật Đường", dù cho đại quân có cãi thế nào, "Liều mạng giúp bạn" cũng chỉ trả lời một câu: Giả giả giả! Hướng Tâm ngẩng đầu nhìn Nòng Nọc đầu đầy mồ hôi, khóe miệng co rút, cực kì cạn lời, cái câu "mặt đần độn giấu công đức" chắc là đang nói đến Kha Đô nhỉ? Lúc này, Đường Ngữ vẫn chưa biết bạn nối khố của mình vì cái câu "liều mạng giúp bạn" mà đang hy sinh "trâu bò" cỡ nào. Cậu lấy một mẩu giấy, vốn muốn thử hỏi Băng Mật vết thương mới xuất hiện trên mặt là có chuyện gì, nhưng ngẫm lại lại thấy không nên hỏi, chỉ viết một câu khác rồi đẩy đến trước mặt Băng Mật. Khóe mắt Băng Mật liếc nhìn tờ giấy kia, lại ngước lên nhìn Đường Ngữ, thấy Đường Ngữ đang nhìn chằm chằm vào cái gương nhỏ kẹp trong đống sạch, tay xoay bút thoăn thoắt. Hắn mở tờ giấy ra, chỉ thấy trong đó viết: Ăn chực của cậu nhiều như vậy, cũng nên nghiêm chỉnh báo đáp một lần. "..." Ý là muốn chuyển từ hẹn hò thực tập sang hẹn hò chính thức à? Băng Mật có chút mong chờ, viết một câu lên tờ giấy rồi lại đưa cho Đường Ngữ. Đường Ngữ nhìn chữ trên tờ giấy: Báo đáp gì?
"Ha ha," Đường Ngữ lấy sách che mặt, nhanh chóng ghé vào tai Băng Mật: "Mời cậu đến nhà bà ngoại tôi ăn cơm." Băng Mật hơi thất vọng. Đường Ngữ nằm nhoài ra bàn, dùng sách che đầu mình, thì thầm: "Nhà bà ngoại tôi ở nông thôn, có vườn trái cây to lắm, đến lúc đó chúng ta đi hái trái cây." Mùa đông ở phía nam là mùa bưởi và quýt, vườn trái cây nhà bà ngoại cậu rất rộng, nhìn một cái chỉ thấy toàn màu quýt vàng óng ánh. Trước đây, Đường Ngữ toàn dẫn Nòng Nọc theo, lần nào Nòng Nọc đến, bà ngoại cũng cho cậu ta thật nhiều trái cây mang về. Lần này, Đường Ngữ muốn dẫn Băng Mật đi, đi thăm ông bà ngoại cậu, thăm thửa ruộng hồi nhỏ cậu ngã vào, thăm cả chú cún con ngày xưa nhặt được ở nhà bà ngoại xem bây giờ đã lớn bao nhiêu. Thật ra nói trắng ra là, cậu muốn Băng Mật thăm người thân của cậu, thăm nơi cậu đã từng sống. Cậu muốn Băng Mật không chỉ biết một mặt của mình, mà còn biết tất cả các mặt. Băng Mật gật đầu, hỏi khi nào đi. Đường Ngữ: "Sau khi thi cuối học kì thì đi, à đúng rồi," cậu bỗng ủ rũ, "Hôm đó cậu nhỏ đột nhiên nói phải đến một thành phố khác làm việc, tôi không hiểu tại sao cậu tôi đang phát triển ở đây tốt như vậy mà lại phải đi." Băng Mật chỉ im lặng nhìn cậu, không nói gì. "Mọi người chẳng ai khuyên được cậu tôi cả," Đường Ngữ nói, "Trước giờ chuyện cậu tôi đã quyết định thì không ai thay đổi được, tuy là tôi rất không nỡ để cậu tôi đi. Chỉ là hôm nay cậu tôi bay rồi, không biết tan học đến tiễn có kịp không nữa." Tảng đá trong lòng Băng Mật cuối cùng cũng rơi xuống, hắn cúi đầu nhìn đồng hồ, một giờ hai mươi mấy phút, hắn khẽ nói: "Bây giờ xin nghỉ đi tiễn đi, bài tập tôi giúp cậu làm." "!" Đường Ngữ không ngờ Băng Mật lại không để bụng hiềm khích lúc trước như vậy, người bạn trai này thật là rộng rãi nghĩa khí, hảo cảm của cậu với Băng Mật lập tức tăng vọt, cậu cười nói: "Thực tập rất tốt, sắp được chuyển sang chính thức rồi!" Băng Mật chỉ nhếch miệng cười, nhìn Đường Ngữ dọn bàn qua loa rồi rời khỏi lớp, đến tận khi bóng dáng cậu mất hút ở cửa, hắn mới không nhìn nữa. Đương nhiên là hắn sẽ không nói rằng mình là người đã đề nghị Lý Dịch Sâm chuyển đi, càng không nói vì sao Lý Dịch Sâm lại phải đi. Nhưng mà, hắn có thể thấy được Lý Dịch Sâm đã thật sự buông bỏ chấp niệm. Sân bay. Đường Ngữ vừa xuống taxi đã lập tức gọi cho Lý Dịch Sâm hỏi anh ta ở đâu. Sau khi cúp, cậu nhìn đồng hồ, thấy Lý Dịch Sâm đã sắp lên máy bay, cậu lại bước nhanh hơn. Sân bay rất đông người, Lý Dịch Sâm đang xếp hàng kiểm tra an ninh, Đường Ngữ nhìn thấy anh ta lập tức túm chặt: "Cậu nhỏ!" "Đã sắp thi cuối học kì rồi, sao còn không tranh thủ ôn tập mà còn đến tiễn cậu, không sợ cậu mắng con à?" Lý Dịch Sâm thở dài. Chỉ mấy ngày không gặp Lý Dịch Sâm, Đường Ngữ vậy mà phát hiện người vốn tinh thần phấn chấn giờ đây lại tiều tụy hơn nhiều, quầng thâm dưới mắt hiện rất rõ, lời nói cũng không nhẹ nhàng tự nhiên như hồi xưa, giơ tay nhấc chân cũng có cảm giác xa lạ. Anh ta không hề xoa đầu, nhéo má, vỗ vai Đường Ngữ như lúc trước, ngay cả ánh mắt cũng kiềm chế hơn, như thể đang kìm nén cảm xúc gì đó, Đường Ngữ nhìn mà lo lắng. "Cậu sắp đi rồi mà sao con không được tới tiễn cậu, cậu trách con cũng được, mắng con cũng được, con cứ muốn đến tiễn cậu. Tuy rằng con không biết vì sao cậu lại đột ngột đưa ra quyết định này, nhưng con biết cậu luôn có tính toán của mình, con ủng hộ cậu." Bỗng Đường Ngữ có hơi không nỡ, cậu túm chặt tay áo của Lý Dịch Sâm không buông. "Đừng như thế, Đường Ngữ." Lý Dịch Sâm gỡ cái tay đang nắm chặt tay áo mình của Đường Ngữ, cảm xúc trong mắt không rõ, "Được rồi, cậu biết rồi, con mau đi về đi thôi." Đường Ngữ chỉ kinh ngạc nhìn anh ta, trước nay cậu nhỏ luôn gọi cậu là bé Đường, chỉ có lúc tức giận mới gọi tên đầy đủ, vậy tại sao lúc này anh ta không tức giận cũng gọi tên đầy đủ? "Có phải con làm cậu giận không?" Đường Ngữ hơi tủi thân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]