Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây Băng Mật không thấy xe của cậu nhỏ Đường Ngữ nên thở phào nhẹ nhõm, cười trả lời cậu: "Không có gì." Hai người vẫn cùng nhau ngồi xe buýt về nhà. Buổi tối, Đường Ngữ ở nhà chơi game, một lúc sau bố mẹ về đến nhà hỏi chuyện thi giữa kỳ lần này. "Không phải là do lần này đề thi giữa kỳ dễ đâu ạ." Đường Ngữ tắt game. Mẹ Lý Dư Phân nhìn hai tờ phiếu điểm trên bàn rồi cầm lấy tờ của Băng Mật, lộ rõ vẻ hâm mộ: "Dù đề có dễ hay không thì đứa nhỏ này cũng rất giỏi." "Hí hí, cậu ấy là bạn cùng bàn của con đó." Đường Ngữ tự hào. "Cho nên lần này còn tiến bộ nhiều như vậy là nhờ người ta?" Đường Khánh Thư cởi áo khoác, lúc ngồi xuống tạo thành một vết lõm to trên sô pha. Lý Dư Phân cũng nhìn sang Đường Ngữ, thấy cậu nói: "Tất nhiên rồi ạ, bình thường cậu ấy hay ra đề cho con làm, còn thường xuyên bảo con học thuộc công thức, thậm chí còn chia sẻ kinh nghiệm học tập cho con nữa." Tuy rằng học thuộc công thức mang tính trừng phạt. "Bạn cùng bàn của con tốt bụng như vậy? Nam hay nữ?" Lý Dư Phân hỏi. "Đương nhiên là nam sinh ạ." Nhưng khi Đường Ngữ nói xong, bố mẹ có vẻ vẫn không yên tâm. Oát? Con nói nam sinh thì sai chỗ nào? Nói nữ sinh thì mới nên sốt ruột chứ? Lý Dư Phân nhìn cột tên trên phiếu điểm, nói: "Nếu người ta đã giúp con như thế, vậy thì con mời bạn ấy đến nhà ta ăn cơm đi." Bố cười nói: "Mẹ con nói đúng đó, dẫu sao người ta cũng đã giúp con, con cũng phải trả ơn chứ đúng không?" Đường Ngữ thấy bố mẹ nói cũng đúng, hơn nữa bố mẹ lúc nào cũng rất nhiệt tình, thích chiêu đãi khách khứa. Nhưng vấn đề là...... Băng Mật sẽ đáp ứng sao? Đây không phải là tụ hội, đây là đến nhà người khác. Một người có nội tâm mẫn cảm như Băng Mật sẽ hạ cảnh giác để đến nhà người khác ư? 520:【Ký chủ, cậu nhắn tin hỏi thử xem.】 Cũng đúng, Đường Ngữ đi về phòng mở WeChat. Tên nhóc ấu trĩ: Có đó không? Cậu bé cầm cờ: Có. Tên nhóc ấu trĩ: Bảo Khí nhà tôi biết lộn ngược ra sau, cậu có muốn đến xem không? Cậu bé cầm cờ: Bảo Khí? Tên nhóc ấu trĩ: Là tên con hamster nhỏ của tôi. Băng Mật nhìn hình vừa được gửi trên điện thoại, là một con hamster mập ú, vừa nhìn đã biết chủ nhân nó bình thường cho ăn rất nhiều. Con hamster này mập tròn vo, làm sao mà lộn ngược ra sau được? Có khi ngay cả lật người cũng khó khăn ấy. "Phụt ——" Băng Mật nhịn cười không nổi. Lời nói dối này thật sự rất mang phong cách "Đường Ngữ". Tên nhóc ấu trĩ: Sao, có phải cậu rất tò mò đúng không? Vài giây sau, Cậu bé cầm cờ trả lời: Hamster mà nuôi béo quá không tốt cho tim nó đâu. Tên nhóc ấu trĩ: Aaaaaa, cậu nói gì cơ?! Đường Ngữ nhìn câu nói trên màn hình, lại nhìn sang Bảo Khí nhà mình đang ăn vụn bánh mì, đau lòng như thể nhìn thấy đứa con trai mình ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn sắp chết. "Bảo Khí ơi đừng ăn nữa, mày phải giảm cân thôi, giảm cân á mày biết không?!" Đường Ngữ gào thét với con hamster tròn vo kia. Hiển nhiên là hamster tròn vo Bảo Khí không hiểu lời chủ nhân nói, thân mình tròn trịa xù lông uốn éo trên mặt bàn muốn lật người, nhưng móng vuốt nhỏ vùng vẫy cả buổi cũng không lật được. Đường Ngữ: "..." Là ba sai. Cái giề mà tới nhà tôi xem hamster lộn ngược ra sau, Đường Ngữ chỉ muốn xuyên không về quá khứ xóa cái tin nhắn đó đi, lời nói dối này quá nực cười. "Buzz ——" Tên người gọi hiển thị trên điện thoại Băng Mật là "Ông trời". "Alo." Giọng bên kia rất lo lắng: "Á á á, nàm thao bây giờ, có phải Bảo Khí nhà tôi béo phì sắp chết rồi không?" "Đừng sốt ruột, cậu cho nó quả bóng chạy của hamster ấy, để nó vận động nhiều hơn. Bình thường cho nó ăn đồ ăn dành cho hamster là được rồi, với cả ăn ít hạt dưa, bánh mì các thứ thôi, mấy cái này là đồ ăn có nhiệt lượng cao, quan trọng là phải giải nhiệt." Băng Mật nói chậm. "Éc..." Bây giờ Đường lo lắng loạn cả lên, nên lời Băng Mật nói chưa nhớ được, cực kì hoảng hốt. Bỗng nhiên, cậu nảy ra một ý tưởng, "Cậu biết thật là rõ, nhưng mấy lời cậu vừa nói tôi chưa hiểu lắm, hay là..." Đường Ngữ cười gian xảo: "Hay là cậu đến nhà dạy tôi đi?" Quá là giỏi! Thật sự phục bản thân mình, cái cớ này tốt hơn cái vừa nãy gấp mười lần đấy nhỉ? Mình đúng là một thiên tài. Băng Mật: "......" Hắn khẽ mỉm cười, như thể bị phản ứng nhanh nhạy của Đường Ngữ làm cho kinh ngạc. Thật ra, ngay từ lúc bắt đầu hắn đã biết Đường Ngữ đang mời hắn đến nhà, nhưng lúc ấy hắn vẫn do dự, vì dẫu sao nếu hắn bước vào địa bàn của người khác, hắn sẽ cảnh giác. Vậy nên, hắn mới lái chủ đề sang hướng khác, muốn Đường Ngữ bỏ suy nghĩ mời hắn đi, nhưng không ngờ đầu óc Đường Ngữ nhanh nhạy được một lần, cuối cùng lại khiến mình bị kéo vào. Đúng là gian xảo tâm cơ boy. Chỉ trách hẳn chủ quan cho rằng Đường Ngữ ngốc nghếch. Đường Ngữ bất giác làm nũng: "Tới được không, Bảo Khí nhà tôi cần cậu, với cả nó còn biết trồng cây chuối đi tiểu nữa nha, cậu có tò mò không?" "......" Băng Mật. Bảo Khí vẫn đang lật người: Tui cũng không biết, tui cũng không dám nói, tui cũng không thể. Băng Mật: "Mục đích thật sự của lời cậu nói là muốn mời tôi đến nhà." Ấu mai gót, cậu phải hỏi sớm chứ, bộ tôi đi đường vòng xa như vậy không mệt à? Đường Ngữ muốn trèo xuyên qua mạng cào Băng Mật. Quả nhiên nói chuyện lòng vòng với người thông minh là tra tấn bản thân mình. Đường Ngữ: "Éc... Bố mẹ tôi muốn cảm ơn chuyện cậu kèm tôi, cậu... tới được không?" Băng Mật: "Tôi..." "Bố mẹ tôi rất nhiệt tình hiếu khách, họ chỉ đơn giản muốn cảm ơn cậu thôi. Chỉ đến nhà tôi ăn một bữa cơm thôi mà, với cả xem bệnh giúp hamster của tôi thôi mà, sẽ không sao đâu, cậu yên tâm đi." Đường Ngữ sợ hắn từ chối nên vội vàng nói. "Được." Vừa nghe thấy chữ "được", Đường Ngữ đã kích động đến nỗi đánh rơi cả điện thoại, bỗng nhiên bổ nhào lên giường lớn mềm mại, vui vẻ lăn lộn. 520:【......】 Đường Ngữ: "Á á á á, vậy mà Băng Mật thật sự đồng ý rồi, cậu ấy sẽ đến nhà tao, á á á! Phòng tao có sạch không, có ngăn nắp không?" Cậu lại đột nhiên ngồi dậy. 520: 【Cậu ta cũng không vào phòng cậu đâu. 】 【Sao lại không, phòng tao có Bảo Khí mà!】 Đường Ngữ nhìn Bảo Khí vẫn đang cố gắng lật mình trên bàn. Băng Mật cúi đầu nhìn điện thoại, mình thế mà đã đồng ý rồi? Nếu trước đây có bạn học mời hắn, hắn chắc chắn sẽ không đồng ý, chỉ đơn thuần là vì hắn bài xích việc bước vào nhà người khác. Vậy mà, chỉ dăm ba câu của Đường Ngữ đã khiến hắn nghe lời. Thời gian hẹn gặp là thứ Bảy tuần này. Lúc chuông cửa vang lên, Đường Ngữ lập tức hồi hộp. Cậu mới đứng lên khỏi ghế sô pha, mẹ đã mở cửa ra rồi. "Ôi chao, làm dì giật cả mình, dì còn tưởng là ngôi sao nào đi nhầm nhà." Mẹ vỗ ngực, nhìn lên hỏi, "Cháu là Băng Mật phải không?" "Chào dì ạ, con là Băng Mật, bạn cùng bàn của Đường Ngữ." Băng Mật nho nhã lễ độ nói. "Mau vào đi, mau vào đi." Lý Dư Phân dẫn Băng Mật vào, nhìn hắn một vòng, cười nói, "Thằng nhóc này lớn lên đẹp trai ưa nhìn quá, làm dì thiếu chút nữa nhầm thành ngôi sao." Thật ra hôm nay Băng Mật ăn mặc rất đơn giản, bên trong là áo len màu be, khoác một cái áo khoác dài, bên dưới mặc quần jean, mang thêm một đôi giày trắng thoải mái, trên lưng khoác ba lô. Cả người trông sạch sẽ gọn gàng, trong sự chững chạc còn có tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ. Hắn vốn đã cao, chân còn dài, hơn nữa vai rộng eo thon nên mặc gì cũng đẹp. Khi có cả khí chất và giá trị nhan sắc, con người ta tự nhiên đẹp đến kinh động người nhìn. Băng Mật đi vào phòng khách, hắn chính là người cao nhất trong phòng. Chiều cao kia, giá trị nhan sắc kia ở đây, quả thật là thắp sáng toàn bộ phòng khách. Đường Khánh Thư tháo mắt kính, cười hòa ái, đi qua vỗ vai Băng Mật, tên nhóc này lớn lên cao thật, đến ông cũng phải ngước lên nhìn, ông nói: "Hoan nghênh hoan nghênh, chú là bố Đường Ngữ." "Chào chú ạ." Băng Mật bình tĩnh tự nhiên, lễ phép mỉm cười. Dù gì thì ba Băng Mật cũng là giám đốc công ty, trước kia hắn cũng thường phải đi theo ba mình tham gia các tiệc tùng hoạt động các thứ. Phải chào hỏi mọi người ra sao, nói ra cái gì, bày tỏ cảm xúc gì, hắn đều rất thông thạo. Hắn luôn biết cách thể hiện trình độ đúng mực, chỉ cần thái độ lễ phép và xa cách một chút thì sẽ không khiến người khác khó chịu. Nếu thêm một chút chân thành nữa, cộng thêm cái mã ngoài đẹp đẽ, thì độ hảo cảm của người khác với hắn sẽ tăng lên gấp đôi. Lúc này, ấn tượng đầu tiên của bố mẹ Đường Ngữ với Băng Mật rất tốt, không chỉ lớn lên ưa nhìn, mà tính cách cũng chững chạc. Quan trọng hơn là người ta còn học rất giỏi, còn giúp con trai mình học tập. Độ hảo cảm gì đó chỉ cọ một tí đã bay thẳng lên 10086. Nhìn hai người cười đến không khép được miệng, Đường Ngữ cảm thấy hình như mình bị thất sủng. Băng Mật nhìn Đường Ngữ, hắn thấy Đường Ngữ mặc bộ đồ ở nhà màu xanh nhạt, tay ôm gối sô pha, cả người mềm mại cho người khác cảm giác thoải mái thân quen. "Chào cậu..." Đường Ngữ cũng bị sự đẹp trai của Băng Mật làm cho nghẹn lời. Băng Mật gật đầu cười cười. Bố bảo Băng Mật mau ngồi xuống. Băng Mật đến ngay đúng giờ ăn cơm, hiện tại đã 12 giờ, mọi người đều ngồi vào bàn cơm, mẹ cũng đặt tô canh cuối cùng lên bàn. "Toàn là mấy món nhà nấu cả, con đừng chê." Mẹ cười ngồi xuống. "Dì khách sáo ạ." Băng Mật nhìn một bàn đầy đồ ăn mà ấm lòng. Lâu lắm rồi hắn không thấy cảnh tượng ấm áp như vậy, nó khiến hắn nhớ lại mười mấy năm trước. Khi đó ba mẹ hắn chưa ly hôn, công việc làm ăn của ba cũng không lớn, mẹ cũng không có những vụ kiện tụng triền miên. Lúc tan học hắn có thể ở nhà chờ ba mẹ cùng nhau về tới, sau đó ngồi chung một bàn ăn cơm tối, câu chuyện trên bàn ăn cũng không phải là về công việc, một bữa cơm ăn trong vui vẻ. Đồ ăn mẹ nấu đã từng mang hương vị hạnh phúc, chỉ là sau khi bọn họ bắt đầu cãi nhau, hương vị ấy trở nên cay đắng, hạnh phúc dường như cũng đã ở lại với thuở ấu thơ. Đoạn ký ức đó trở nên xám xịt, hắn dần lớn lên, ký ức về mẹ cũng ngày một phai mờ. Ngay khi hắn gần như đã quên hết, bỗng có một ngày, Đường Ngữ đưa cho hắn một phần đồ ăn sáng. Bữa sáng đó chính là hạnh phúc đã mất từ lâu, tiếc rằng đó không phải là gia đình của hắn. Hiện giờ hắn bước vào gia đình của người khác, nhiễm phải hạnh phúc của Đường Ngữ. Đoạn ký ức xưa cũ xám xịt đó hình như cũng không cay đắng như vậy, như thể có một người tí hon lén chuyển mặt trời vào trong tim hắn. Băng Mật ăn miếng đầu tiên dưới ánh nhìn chăm chú của ba người, hắn cười nói: "Ngon lắm ạ." Ba người lập tức thở phào nhẹ nhõm, Đường Ngữ bật chế độ livestream chào hàng: "Tin tôi đi, mỗi món món nào cũng ngon. Nghe lời tôi, ăn nó!" Đường Ngữ gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào chén Băng Mật: "Miếng này bề ngoài thật là quá đẹp, quá cao cấp, trông không dầu mỡ tí nào!" Băng Mật cảm thấy thật cạn lời, nhưng rồi vẫn ăn, bỗng phát hiện ra hương vị quả thật rất ngon. Đường Ngữ thấy Băng Mật có vẻ rất thỏa mãn, được voi đòi tiên gắp tiếp: "Ối giời ơi! Đậu phụ Ma Bà thơm quá là thơm, một! Hai! Ba! Măm măm!" "Âu mai gót! Cậu nhìn miếng ớt xanh da hổ này nè, ờ mấy dình gút chóp, hoa văn này đẹp quá đi mất, đồng ý với tôi, ăn nó!" Bố mẹ: "..." Băng Mật: "......" Rất nhanh, chén Băng Mật đã chứa đầy đồ ăn. Lý Dư Phân ngượng ngùng cười với Băng Mật: "Ha ha ha, thật ra bình thường con trai cô bình thường lắm." Ý là chỉ có hôm nay mới không bình thường, xin đừng chê trách. "Đúng vậy, có thể là do hôm nay vui quá." Đường Khánh Thư cũng cười nói. Băng Mật cười nhạt: "Cháu thấy không sao ạ, vẫn ổn." Ba Đường bỗng nhớ tới thói quen của mình, cười hỏi: "Bạn Mật ơi, cháu có muốn nghe truyện ma không, chuyện trong bệnh viện." "!" Đường Ngữ lập tức cứng đờ, "Bố!!!" Bố thân yêu của con ơi, lỡ như bố dọa Băng Mật chạy mất thì phải làm sao đây? - -- Tác giả có lời muốn nói: Bạn nhỏ Mật: Bố, con tới nghe ba kể truyện ma. Các bạn học: Đến nhà Đường Ngữ ăn cơm dì nấu thì chắc chắn phải kết hợp với truyện ma của chú, nếu không thì không còn hoàn hảo nữa. - -- *Đoạn "Băng Mật ăn mặc rất đơn giản, bên trong là áo len màu be, khoác một cái áo khoác dài...": áo khoác dài ở đây là trench coat. áo khoác dài ở đây là trench coat *Thịt kho tàu: Đậu phụ Ma Bà *Đậu phụ Ma Bà: Ớt xanh da hổ ớt xanh xào xong sẽ bị nhăn bề mặt nhìn như tấm da hổ *Ớt xanh da hổ: ớt xanh xào xong sẽ bị nhăn bề mặt, nhìn như tấm da hổ. Khoai tây xàm xí Ba dọa mất bạn trai nhỏ của con rồi con đi đâu kim đây Đường Ngữ *Khoai tây xàm xí: Ba dọa mất bạn trai nhỏ của con rồi con đi đâu kiếm đây – Đường Ngữ. Mụi người ơi, tui cũng có nuôi hamster, nên là mấy cái mà Băng Mật nói á, mụi người có nui hams thì để ý là hamster hong nên chạy trong bóng, nên chạy trên vòng chạy với diện tích bề mặt lớn tránh bị vẹo xương sống, bề mặt chạy cũng phải liền không mấy ẻm gãy chân á huhu. Hamster chạy bóng dễ bị thương với bị ngộp, còn dễ stress nữa. Với đồ ăn cho hamster của hãng không thì không đủ chất nha, cần phải ăn thêm cả rau dưa đạm hợp lý. 15% đạm và 10% chất xơ là tốt nhất. Hams mà bếu phì là nguy hiểm lắm á, chứ hong dễ thương đâu huhu. Tui nhớ hai con heo nhỏ của tui quá QaQ. Mà đoạn tác giả tả Băng Mật đến nhà nghe kiểu...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]