*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây Đường Ngữ nhục đến nỗi muốn quăng mặt đến nhà bà ngoại luôn, nhưng cái cảm giác ngửa lưng vừa nãy thật đáng sợ. Nó khiến cậu nhớ lại một lần đến ruộng lúa nhà bà ngoại chơi hồi nhỏ, lúc đi trên bờ ruộng nghịch ngợm chạy nhảy, kết quả là không cẩn thận trượt chân té vào ruộng lúa nước. Lúc đó là mùa thu, nước rất lạnh, lạnh đến mức cậu khóc không ra nước mắt. Đúng là bóng ma thời thơ ấu mà. Cũng may vừa nãy Băng Mật kịp thời kéo cậu lại, nếu không cậu đã ngã ngửa xuống cầu thang rồi, vậy thì càng đáng sợ. Với cả, ôm Băng Mật thoải mái lắm luôn. Hắn không chỉ ấm áp, mà còn có mùi bột giặt nhàn nhạt, sạch sẽ thơm tho, dùng bột giặt gì vậy nhỉ? Không muốn rời khỏi cái ôm này thì phải làm sao bây giờ? Hai tay Băng Mật không biết phải để đâu, đành giơ lên trong không trung. Hắn cúi đầu chăm chú nhìn Đường Ngữ đang ôm hắn thật chặt, khóe mắt nhìn những người xung quanh đang đứng cười cợt, trong lòng rất muốn bật cười. "Đường Ngữ?" "Hả?" Đường Ngữ mau chóng thả đôi tay đang ôm Băng Mật ra, sửa sang lại quần áo như thể chưa có chuyện gì xảy ra, "Tôi tôi tôi chỉ là... À đúng rồi, tôi vẫn cầm chắc điện thoại cậu đây này, chưa có rơi đâu." Cậu lắc lắc điện thoại trước mặt Băng Mật, nếu cậu mà có một cái đuôi thì đích thị là một chú cún đang tranh công rồi. Băng Mật nhếch môi cười không nói gì, cũng không vạch trần Đường Ngữ đang đánh trống lảng: "Đi thôi." "Ừa ừa." Đường Ngữ ngoan ngoãn đi theo hắn. Ra khỏi khu lớp học, Đường Ngữ nhìn trộm Băng Mật, thấy ý cười trên khóe môi hắn vẫn chưa dứt, nhịn không nổi nói: "Thật ra... sở dĩ vừa nãy tôi ôm lâu như vậy chẳng phải vì lý do đặc thù nào hết, chỉ là thấy quần áo của cậu rất thơm, muốn ngửi thêm một lát. Ừ, đúng là như vậy." Cậu thấy lý do này khá hay. "Ồ?" Băng Mật nghiêng đầu nhướn mày, "Vậy nên ôm ngửi tận hai phút?" "..." Đường Ngữ cứng họng, cậu cứ cảm thấy ánh mắt của Băng Mật có thể nhìn thấu hết thảy. Với cả, hai phút? Lâu đến vậy luôn? Chẳng lẽ Băng Mật còn tính giờ hay sao? Băng Mật thích nhìn dáng vẻ Đường Ngữ bị vặn đến nói không nên lời, lại nhớ tới vừa rồi cậu bị dọa, nên vẫn hỏi: "Cậu có sao không?" "Không sao không sao." Đường Ngữ xua tay, cậu còn lâu mới kể cái chuyện 囧 hồi thơ ấu đó ra. Đường Ngữ cúi đầu mở khóa điện thoại Băng Mật, xóa tin nhắn cho hắn, lúc xóa lại còn rất phẫn nộ. Cậu xóa xong lại trả lại điện thoại cho Băng Mật, trong miệng lẩm bẩm gì đó mà Băng Mật không nghe rõ được. Trước hôm kiểm tra giữa kì một ngày, cũng chính là Chủ nhật, Băng Mật thật sự giữ lời mời mọi người đi ăn liên hoan. Địa điểm là một nhà hàng nổi tiếng trên mạng khá gần trường Phục Cao, tên là "Thiên Tú* Chi Tử" đang rất hot*. *天秀 (thiên tú): ngôn ngữ mạng bắt đầu từ e-sport, dùng để khen thao tác của host rất ngầu, xuất sắc... Chữ 秀 (tú) có nghĩa là tài giỏi, xuất chúng, tú trong ưu tú. Hiện nay 天秀 được dùng với ý nghĩa ca ngợi người khác giỏi, ngầu các thứ. Hơn ba mươi bạn học bước vào, có người nhịn không nổi hỏi: "Băng thần vậy mà dẫn chúng ta tới chỗ này?" "Nhìn không ra Băng Mật ngoài mặt lạnh lùng lại có một trái tim rực lửa như vậy!" "Không đúng không đúng, các cậu sai rồi, không phải Băng Mật chọn quán này đâu, là hotboy lớp chúng ta chọn đấy." Bùi Cẩn đứng ra nói. Nòng Nọc cũng nói: "Đúng đúng đúng, là con trai tôi chọn, anh Băng sao có thể chọn quán ăn như thế này." Đúng là Đường Ngữ chọn. Lúc trước Đường Ngữ đã năn nỉ ỉ ôi với Băng Mật, một hai phải chọn chỗ này. Mọi người ngồi thành bốn bàn, cười nói bắt đầu đeo cài tóc của nhân vật hoạt hình. Cái đặc biệt của nhà hàng nổi tiếng trên mạng này có thể nhìn ra từ cái tên —— "Thiên Tú Chi Tử". Cái tên nói lên ý nghĩa, tất nhiên chữ "tú" là trọng tâm. Mọi người đã ngồi xuống xong xuôi, nhân viên phục vụ mới phát ngẫu nhiên cài đầu của nhân vật hoạt hình, tất cả đều là nhân vật nổi tiếng trong ngoài nước. Dưới đĩa của mỗi món ăn sẽ có một câu, ví dụ như: Xin mời Thủy thủ Mặt Trăng biến thân. Như vậy, người đeo cài tóc Thủy thủ Mặt Trăng phải biểu diễn động tác biến thân. Thông thường, yêu cầu dưới đĩa là do nhân viên hậu trường biên soạn dựa trên khách hàng đeo cài tóc. Mục đích chính là hai chữ "trẻ trâu". Càng "trẻ trâu" càng tốt. Chưa hết, chuyện đặc sắc nhất vẫn còn ở đằng sau. Khi đĩa đồ ăn cuối cùng được mang lên, chữ ở dưới cái đĩa đó sẽ quyết định ai sẽ lên sân khấu của quán ăn biểu diễn. Người này chính là "Thiên Tú Chi Tử". Đa số các tình huống là một người, ngẫu nhiên sẽ có hai người cùng nhau ra sân. Chuyện này phải xem tâm trạng của nhân viên hậu trường. Lúc "Thiên Tú Chi Tử" biểu diễn, chú ý, là biểu diễn cho toàn bộ người trong quán ăn xem. Nội dung biểu diễn này chắc chắn sẽ bị những người đến hóng hớt đăng lên các trang mạng xã hội. Không sợ nhục thì đến đi. Thông thường đều là người trẻ đến chơi, quán này nổi tiếng đến mức muốn đến phải đặt bàn trước. Vậy nên lúc đầu các bạn học mới ngạc nhiên Băng Mật vậy mà lại chọn quán này, sau đó mới biết được, hóa ra là Đường Ngữ chọn. Quan trọng là, Băng Mật vậy mà đồng ý! Như vậy sự việc lại có ý vị sâu xa. Mọi người ai cũng biết, Băng Mật không thích tụ họp, càng không thích mấy trò biểu diễn trẻ trâu. Có trời mới biết Đường Ngữ đã dùng biện pháp gì để thuyết phục Băng Mật. Nòng Nọc vốn đang được đeo cài tóc Na Tra nên rất vui vẻ, lại có người hỏi một câu: "Ây, Ngao Bính nhà cậu đâu rồi?" "Cái gì mà Ngao Bính nhà tôi, có biết nói chuyện không?" Nòng Nọc trừng cậu ta một cái. Mọi người cười ha ha, sổi nổi tìm Ngao Bính khắp nơi, may mà không có, chỉ có hai cái sừng của Đông Hải Long Vương, nếu không Kha Đô sẽ ầm ĩ tạo phản. Nòng Nọc thấy Hướng Tâm đeo cài tóc của Cừu Xinh Đẹp, mà Bùi Cẩn lại đeo của Cừu Vui Vẻ, nên trong lòng rất không vui. Cậu ta trừng Bùi Cẩn một cái, khiến Bùi Cẩn mờ mịt chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Bùi Cẩn: "Mày trừng tao làm gì, có phải tao nói đâu. Với cả, chỉ hỏi Ngao Bính nhà mày đâu thôi mà, mày tức làm gì?" "Tao cũng không phải gay, nói bậy bạ cái gì đấy?!" Nòng Nọc trả lời. Mọi người lại cười nghiêng ngả một trận, Đường Ngữ cười đến nỗi đau cả bụng, Bùi Cẩn nói: "Cũng có ai nói mày chơi gay với ai đâu há há há há há..." Tiết Oánh Oánh nhìn Băng Mật và Đường Ngữ một cái, lại nhớ đến chuyện viết tên cho nhau, tiếp lời: "Nhưng mà, hotboy lớp với giáo thảo người ta còn đeo cài tóc mèo và chuột kìa, cũng là đồ couple mà người ta có nói gì đâu?" Câu nói này có hàm ý khác, nhưng các bạn học cũng không nhận ra, chỉ cười chọc ghẹo Nòng Nọc thôi. Băng Mật và Đường Ngữ nhìn nhau, nhau chóng liếc qua cài tóc của đối phương. Quả thật là mèo và chuột, là couple kinh điển. Rõ ràng lời nói của Tiết Oánh Oánh có vẻ như không mang ý đó, nhưng cả hai người đều hiểu theo ý đó. Giống như muốn bạn đừng nghĩ đến voi, nhưng bây giờ trong đầu bạn lại xuất hiện hình dạng con voi. Nòng Nọc nhìn Đường Ngữ và Băng Mật, hai người kia vậy mà im lặng không lên tiếng, lại còn giao tiếp bằng ánh mắt. Trong mắt Nòng Nọc chính là tán thành với Tiết Oánh Oánh. Quào, tên nhóc mày vừa mới tuyệt giao với tao đã bắt cặp với anh Băng, đồ không có lương tâm. Tiết Oánh Oánh tiếp tục nói: "Đúng không, Đường Ngữ bé nhỏ?" Băng Mật và Đường Ngữ ngồi sát cạnh nhau nên không nhìn đối phương. Ánh mắt Đường Ngữ gượng gạo, cậu làm như không có gì nói: "À, đúng vậy." Nòng Nọc: "Hừ, tụi bây lại chọc tao, tao sang bàn khác chơi đây." Cậu ta vừa nói vừa sờ hai cái "bọc" trên đầu, lại giật giật dây buộc của cái "bọc", chớp mắt không vui, muốn đổi Cừu Vui Vẻ với Bùi Cẩn. Cậu ta vừa định mở miệng thì đĩa đồ ăn đầu tiên được mang lên, là món kho. Mọi người ai cũng xôn xao, nhanh chóng cầm đĩa lên để nhìn chữ ở dưới. Trên đó viết: Xin mời Na Tra chơi với Hỗn Thiên Lăng. "Há há há há há..." Tiếng cười của mọi người suýt thì lật được nóc nhà. Nòng Nọc làm vẻ mặt sống không còn gì để luyến tiếc, thôi xong, Bùi Cẩn bị ngốc mới đổi với cậu ta. Nhân viên vừa cười vừa đưa "Hỗn Thiên Lăng" cho "Na Tra", điện thoại của mọi người đã sẵn sàng. Nòng Nọc cầm Hỗn Thiên Lăng, nhìn thấy Hướng Tâm cười rất chi là thoải mái. Xong phim, làm trò hề trước mặt nữ thần, cậu ấy làm ơn đừng nhớ chuyện hôm nay nha. Nhưng mà, để có thể đổi lấy nụ cười của nữ thần, vậy thì cũng không sao, tôi liều mạng! Nòng Nọc cầm dải lụa đỏ múa may, dải lụa hơi dài, phải dùng lực rất lớn mới vung được. Chưa đến vài phút sau, tay Nòng Nọc đã mỏi nhừ, còn các bạn học xung quanh vẫn cứ cười. Bỗng nhiên, Nòng Nọc dừng lại, phát hiện tay mình bị dải lụa quấn lấy. Chữ 囧 viết hoa luôn. "Á há há há..." Đường Ngữ chịu không nổi mà cười hô hố, tay cầm điện thoại quay phim run rẩy, suýt thì đánh rơi điện thoại. Có đôi tay đẹp như trong truyện tranh kịp thời đón được nên điện thoại mới may mắn thoát nạn. Một tay khác của Đường Ngữ cũng đón lấy, tay hai người đồng thời cầm điện thoại, còn cầm được cả tay của đối phương. Trong lúc Băng Mật thấy chẳng có gì thì Đường Ngữ rụt tay lại như bị điện giật, khiến điện thoại vừa cầm được lại rơi. Điện thoại rơi "bốp" một cái, âm thanh vốn rất lớn nhưng tiếng cười nói của các bạn học còn lớn hơn nên bị át đi. Băng Mật thấy Đường Ngữ hoảng hốt bèn cúi xuống nhặt. Tay hắn còn chưa chạm tới điện thoại, đầu đã bị đụng phải, tai của mèo Tom và chuột Jerry cụng vào nhau. "À à, để tôi tự nhặt." Đường Ngữ nhặt điện thoại lên cực nhanh, ngồi thẳng lại rồi sửa lại cài tóc của mình. Cậu chẳng dám nhìn Băng Mật dù chỉ là một cái liếc mắt, giả bộ như chưa có gì xảy ra. Băng Mật cũng sửa lại cài tóc của mình rồi nhìn cậu sâu xa nhưng không nói gì. Nòng Nọc đỏ mặt tháo dải lụa ra, cậu ta cảm thấy mình giống như đang làm trò hề. Chẳng biết trong lòng Hướng Tâm đang cười cậu ta đến mức nào nữa. Song, Hướng Tâm lại đi đến trước mặt Nòng Nọc, đưa tay giúp cậu ta gỡ. "Ồ ——" Có bạn "ồ" một tiếng thật dài mang ý trêu chọc. Mọi người ai cũng hiểu ý của âm thanh này, cũng hùa theo "ồ" lên. Thậm chí có người còn huýt sáo. Lần này Nòng Nọc mặc kệ mấy người kia nghĩ thế nào, dù sao Hướng Tâm cũng đang gỡ giúp cậu ta nên cậu ta rất mãn nguyện, vui ơi là vui. Bùi Cẩn: "Sao Cừu Xinh Đẹp lại đi giúp Na Tra, Na Tra người ta có Ngao... Ê ê..." Những lời tiếp theo của cậu ta bị bạn bè bịt miệng rồi, đúng lúc này đồ ăn lại mang lên. Dưới đáy đĩa viết: Xin mời Cừu Vui Vẻ và Sói Xám hát bài hát chủ đề của phim《Cừu Vui Vẻ và Sói Xám》. Điểm nóng của đề tài rất nhanh đã bị dời đi, mọi người nhìn chằm chằm Bùi Cản và đại biểu môn Thể Dục. Các bạn học vô cùng kỳ diệu mà nhìn bằng ánh mắt nhìn couple, khiến da đầu Bùi Cẩn tê dại. Cậu ta cuối cùng cũng hiểu được tâm trạng của Kha Đô, nhanh chóng tìm nhạc đệm bài hát chủ đề trên điện thoại rồi bắt đầu hát. Hát một hồi, mọi người cũng hát theo luôn. Bốn bàn học sinh cấp 3 cùng nhau hát bài hát thiếu nhi, hình ảnh đó quá trẻ trâu, nhìn không nổi. Mọi người điên cuồng chơi được một nửa, trên bàn đã có năm sáu món ăn, món tiếp theo là canh. Tô canh có hơi nặng, mọi người cẩn thận nhấc lên xem. Trên đó viết: Xin mời Jerry ăn hết kem bơ trong vòng mười phút. "Chuyện nhỏ như con thỏ, hoàn toàn không thành vấn đề." Đường Ngữ cực kì phô trương*, trong lòng cảm thấy rất may mắn vì không cần hợp tác với Tom. Với cả, cậu hảo ngọt nhất, kem bơ này chẳng là cái gì hết. *嘚瑟 (đắc sắt): khoe khoang, đắc ý vì đạt thành tích hoặc làm được một chuyện bình thường. Thường mang nghĩa xúc phạm hoặc lố bịch, và đôi khi cũng thể hiện sự khiển trách. (Baidu) Chỉ là... Lúc nhân viên mang kem bơ lên, gương mặt tươi cười của Đường Ngữ sụp đổ ngay lập tức. Là ma quỷ sao? Tôi hỏi ông chủ của mấy người là ma quỷ đúng không?! Đó là một chậu kem bơ, một chậu lận đó! Móa nó còn tưởng là một chén, bảo sao phải ăn trong mười phút. Muốn ngấy chết người ta có phải không?! Các bạn học vô lương tâm cười ha ha, đặc biệt là Nòng Nọc. Cậu ta cười cực kì khoa trương, giơ điện thoại quay mặt Đường Ngữ. Trực tiếp giải nghĩa cụm từ tình anh em bằng nhựa. Đường Ngữ trợn mắt nhìn Nòng Nọc, lại nhìn Băng Mật đang mỉm cười. Cậu hít một hơi thật sâu, cầm lấy cái muỗng, cúi đầu nhìn kem bơ trắng phau trong chậu. Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy nó giống như thuốc độc. Cậu nuốt nước miếng, múc một muỗng nhét vào mồm. Ừm, thật ra kem bơ khá ngon, nhưng ăn nhiều thì ngấy lắm. Đường Ngữ khoét mấy muỗng ăn luôn, có ít kem dính bên miệng, cậu vươn cái lưỡi hồng hồng liếm đi. Người khác nhìn hành động này không có cảm giác gì, nhưng ánh mắt Băng Mật lại thay đổi, hầu kết động đậy. - -- Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Ngân Hà: quán ăn nổi tiếng "Thiên Tú Chi Tử" là tác giả sáng tác (nói bừa),trên mạng không có đâu. · Sân khấu nhỏ: Đường Jerry: Cậu cũng muốn ăn một miếng hả? Băng Tom: Tôi chỉ muốn ăn cậu thôi. - -- *** Ở đây tác giả nói là trên 某音, nhưng tụi tui tìm thì không có app nào như vậy hết á. *Đoạn "Bùi Cẩn mờ mịt chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao" gốc là "丈二和尚摸不着头脑" (sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng). Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung "Bát Quái" La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng. Bởi vậy, mọi người đều nói 'Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng', về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn "摸不着头脑" (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc. (minhdu.wordpress.com) *卤菜 (món kho) là một thuật ngữ chung để chỉ các món nguội. Nó là một món ăn quen thuộc được nấu tại nhà ở nhiều vùng khác nhau. Có 9 loại, bao gồm kho đỏ, nướng muối, cay, ngâm tiêu, vịt quay, sốt, ngũ vị, hải sản và rau trộn. Sau khi được ngâm, phơi khô, luộc hoặc ướp, nó được xử lý bằng dao và được đóng gói đơn giản và sẵn sàng để ăn. Có đặc điểm là khô, thơm, giòn, sánh mịn, không có nước lèo, không có dầu mỡ, màu sắc tươi sáng, ăn rất tiện lợi, dễ dàng mang theo, được nhiều người yêu thích. Ẩm thực kho của Trung Quốc có lịch sử lâu đời, với nhiều loại và hương vị khác nhau. Nó có ảnh hưởng rất lớn trong ẩm thực Quảng Đông, Hồ Nam, An Huy và Tứ Xuyên; bất kể thành thị hay nông thôn. Món kho có thể được tìm thấy khắp nơi trong các nhà hàng và ngõ phố. (Baidu)
*Nhạc phim Cừu Vui Vẻ và Sói Xám: https://youtu.be/6dxMKtFhfu8 *Hoàng Thượng: Đường Ngữ giữ được cái thân ở lại nhưng cái liêm sỉ rớt xuống cầu thang rồi, lại còn "ôm Băng Mật thoái mái lắm", "không muốn rời khỏi cái ôm này":)))))))))) Chời ơi hôm nay từ lúc edit đến đoạn cừu vui vẻ là trong não tui bắt đầu hát xỉ dáng dáng, mẩy dáng dáng,... 16/06/2021 Hết chương 30.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]