Chương trước
Chương sau
Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Khoai Tây + Hoàng Thượng
Mắt Băng Mật híp lại, môi mím chặt.
222 nhắc nhở: 【Thân ái, xin hãy trò chuyện với Đường Ngữ. Hoàn thành cộng một điểm.】
Trong khung chat lại có một tin nhắn mới ——
Tên nhóc ấu trĩ: Nhìn quen không?
Băng Mật khẽ cười.
Cậu bé cầm cờ: Ý cậu là gì?
Tên nhóc ấu trĩ: Ây da, cậu biết con vịt này thật à?
Cậu bé cầm cờ: Trả cho tôi.
Tên nhóc ấu trĩ: Vịt của cậu thật à? Vẽ cái gì đây cậu giải thích chút coi.
Băng Mật: "......"
Tên nhóc ấu trĩ gửi một cái meme thúc giục hắn.
Cậu bé cầm cờ: Trả tiền.
Đường Ngữ nằm trong phòng ngủ cười ha hả, gửi một cái lì xì qua.
Băng Mật nhận bao lì xì, phát hiện trong đó có mười tệ.
Tên nhóc ấu trĩ: Dư tám tệ, tiền boa trả lời câu hỏi của cậu nha.
Băng Mật gửi lại tám tệ còn dư nhưng Đường Ngữ không nhận.
Tên nhóc ấu trĩ: Quên đi, tám tệ này coi như là tiền cậu chép phạt hộ tôi, chúng ta không ai nợ ai.
Cậu bé cầm cờ: Tôi tự nguyện chép giúp, không thu phí. Trả tranh cho tôi.
Tên nhóc ấu trĩ: Không đâu, tôi còn phải đưa cho đám fangirl của cậu xem, nhìn coi trình độ vẽ tranh của nam thần bọn họ. Há há há.
Băng Mật không để bụng chuyện người khác nhìn thấy tranh, nhưng bị Đường Ngữ uy hiếp như vậy trong lòng hắn không thoải mái.
Nghĩ sao mà Đường Ngữ lại đưa cho người khác xem, lỡ đâu bị cướp mất thì làm sao?
520: 【Ký chủ, cố lên nha~ Còn một phút nữa là hết giờ, xin hãy mau chóng gửi rắm cầu vồng chúc ngủ ngon.】
!
Cậu mới khí phách trước mặt Băng Mật một chút vậy mà bây giờ lại phải tự vả, có khi nào Băng Mật cho rằng cậu có bệnh tâm thần không?
Băng Mật không muốn so đo với tên nhóc ấu trĩ này, bức tranh kia cũng chẳng cần nữa, nên tùy cậu đi vậy. Ngay lúc đó, tên nhóc ấu trĩ lại gửi tới một tin nhắn ——
"Trên màn hình, mỗi một chữ đều giữ tôi lại, nhưng mà đối diện cậu có cả một trời sao đang đợi chờ, tôi không thể giữ cậu lại, chỉ có thể nhìn cậu bước vào trời sao sâu thẳm, ngủ ngon."
Băng Mật: "......"
【222, rốt cuộc là cậu ta muốn làm cái gì?】
222: 【Thân ái, đừng hỏi, chỉ trách cậu không hiểu thế giới của tên nhóc ngây thơ đó.】
Đường Ngữ nhìn chằm chằm vào điện thoại như thể muốn nhìn đến thủng một lỗ mới thôi.
Thật khẩn trương, cậu không biết lần này Băng Mật sẽ trả lời như thế nào. Hình như cậu cũng rất mong chờ.
"Ting——" Tin nhắn tới.
Cậu bé cầm cờ: Ngủ ngon.
Cũng chỉ là hai chữ ngủ ngon, nhưng Đường Ngữ lại nhìn thật lâu. Trong tim giống như bị một đống bông đập vào, không đau, nhưng mà rất mềm, lại hơi ngứa.
Vài phút sau, cậu nhẹ nhàng thở phào, cả người buông lỏng xuống, mỉm cười, sau đó nhấp nhấp miệng, tiếp tục giải đề. Bây giờ cậu nhìn mấy cái đề toán này thấy dễ chịu hơn nhiều.
Sáng sớm, lại là một ngày mới.
Đường Ngữ nhìn thấy trên bàn cơm có hai phần bữa sáng giống nhau, đều là do mẹ cậu làm. Hôm qua Đường Ngữ nói với mẹ muốn hai phần, thì hôm nay có hai phần.
Cảm giác này có hơi kỳ diệu, giống như tình thương của mẹ mình chia cho hai đứa, nhưng đứa kia lại không phải anh em của mình.
520: 【Ây da, đó là người yêu cậu đó, mẹ cậu có hai người con đó, phải để bạn trai cậu cảm nhận tình thương của mẹ chồng trước đã nha.】
Đường Ngữ trợn trắng mắt, ăn miếng cuối cùng của bữa sáng rồi bỏ phần kia vào cặp sách.
Xuống dưới khu nhà, 520 lại nói: 【Ký chủ, từ hôm nay trở đi, nhiệm vụ hàng ngày sẽ không cộng điểm, cậu chỉ được cộng điểm từ các nhiệm vụ ngẫu nhiên thôi, cố lên!】
【Giề? Mày đúng là còn quá đáng hơn cả tư bản!】 Đường Ngữ vốn nghĩ mỗi ngày làm những nhiệm vụ này thì rất mau sẽ gom đủ năm điểm, kết quả là 520 lại nói như vậy.
"Con trai! Sáng sớm sao giận thế?" Nòng Nọc theo quán tính chồm tới từ phía trước, giống như mọi khi chụp Đường Ngữ một cái, vậy mà hôm nay Đường Ngữ như một đứa con gái, đẩy phát là ngã.
"Yo yo yo, mày lại túng dục quá độ à?" Nòng Nọc kéo cặp sách của cậu một cái.
"Cút đi, hôm qua bố mày làm bài tới hai giờ lận." Tối hôm qua Đường Ngữ lại bị Toán học tra tấn thật lâu.
Hai người bọn họ lại bắt đầu đùa giỡn, ồn ào một đường đến trường.
Vào lớp học, Đường Ngữ lấy poster này nọ kia ra khỏi cặp sách, theo thứ tự đưa cho các bạn nữ.
"Đường Ngữ, hiệu suất của cậu quá là cao luôn!" Bạn học nữ khen một câu. Cậu cười cười, ánh mắt vô thức liếc về chỗ ngồi của Băng Mật, chẳng biết xui xẻo thế nào lại đúng lúc Băng Mật cũng nhìn cậu.
Bốn mắt nhìn nhau rồi lại thật mau tránh đi. Ánh mắt chỉ chạm nhau một giây, nhưng một giây này lại làm cho mặt Đường Ngữ nóng lên trong nháy mắt.
Các nữ sinh trong lớp nhìn thần tượng Châu Biên của mình, sôi nổi vây lại nhìn, rất nhanh đã vây thành một nhóm thật lớn ở giữa lớp.
Nòng Nọc lấy bài tập ra để so đáp án với những người khác. Đường Ngữ lười đi so bài, dù sao thì cũng như vậy, lão Mã không phải không biết khả năng của cậu.
Đường Ngữ ngồi vào chỗ rồi mới nhớ ra phải lập tức làm nhiệm vụ, lại nghĩ tới ánh mắt lúng túng vừa lướt qua nên có hơi mất bình tĩnh. Cậu giả vờ khụ khụ nhìn xung quanh, thấy các bạn học vẫn đang lo làm việc riêng nên yên tâm hơn.
Cậu lấy bữa sáng từ trong cặp sách ra, nhắm vào bên phải Băng Mật, nhanh chóng nhét bữa sáng vào hộc bàn hắn như một tên trộm. Nhưng mà vào khoảnh khắc cậu lấy tay ra, mu bàn tay sơ ý cọ vào eo Băng Mật. Vốn dĩ không muốn để hắn phát hiện, nhưng mà vừa rồi vô ý chạm vào Băng Mật liền có cảm giác như đang nhắc nhở Băng Mật —— "Tôi bỏ đồ vào bàn của cậu, mau nhìn đi."
Phắc.
Quả nhiên, Băng Mật cúi đầu nhìn bụng mình, sau đó nâng mắt liếc Đường Ngữ, ánh mắt như thể nói: "Giải thích đi".
Đường Ngữ căng thẳng, bật ra một câu trả lời mất não: "Rất cứng."
Cậu nói xong vẫn không cảm thấy có gì sai, thế nhưng khi thấy ánh mắt của Băng Mật có vẻ quái lạ, cậu lập tức hiểu ra, khoa tay múa chân: "Tôi nói, nói là cái bàn này thật cứng, với cả đồ tôi cho cậu vẫn còn nóng đó."
Đồ?
Vừa rồi Băng Mật chỉ thoáng thấy cậu nhét gì đó vào bàn mình, không phải lại là....
Hắn thò tay vào, quả nhiên mò được đồ ăn sáng. Hắn nhắm mắt hai giây, rồi lại mở ra, nhìn một vòng quanh phòng học, thấy không ai chú ý chỗ này. Hắn cũng không lấy đồ ra, mà nghiêng đầu nói: "Tôi không cần."
Sao có thể không cần?
Bắt buộc phải ăn, nếu Băng Mật không ăn, vậy cậu chẳng những không được thêm điểm, mà còn bị trừ! Đường Ngữ nghĩ đến đây liền nôn nóng, mau chóng nói: "Không được, bắt buộc phải ăn."
"Vì sao?"
"Bởi vì tôi có chuyện muốn nhờ cậu." Đường Ngữ tùy tiện bịa một lý do, nhưng mà cậu vừa nói ra đã hối hận, bởi vì cậu chẳng biết nhờ Băng Mật cái gì.
Quả nhiên, Băng Mật hỏi: "Chuyện gì?"
Đôi mắt Đường Ngữ chột dạ đảo quanh, cuối cùng hạ cánh trên đề thi môn Toán của mình. Băng Mật cũng nhìn vào cùng một chỗ với cậu, hiểu ra.
"Tôi sẽ không so đáp án với cậu." Băng Mật nói.
"Tôi cũng chưa nói là so đáp án!" Đường Ngữ sốt ruột, Băng Mật vậy mà lại hiểu lầm ý cậu.
Băng Mật nhìn về phía cậu: "Cậu muốn tôi kiểm tra cho cậu?"
"Tôi..." Đường Ngữ nghẹn họng, kiểm tra?
Băng Mật kiểm tra bài tập chính là bới lông tìm vết đó, còn nghiêm khắc hơn cả lão Mã. Cậu biết bài tập mình làm thật sự có rất nhiều lỗi sai, nếu để Băng Mật kiểm tra, vậy chẳng phải là cậu không thể nào nhìn vào nó nữa à?
Cậu đang định phủ nhận thì bài thi đã bị Băng Mật lấy mất, có muốn từ chối cũng không được. Đường Ngữ tựa tay lên bàn, chống cằm, nghiêng đầu nhìn sườn mặt của Băng Mật, nói: "Ây da, nếu không thì cậu ăn đồ ăn trước đi, một miếng, chỉ một miếng thôi."
222: 【Thân ái, xin hãy làm theo nha~】
Băng Mật thở dài, cuối cùng vẫn lấy đồ ra, nhưng lần này hắn uống sữa. Uống một ngụm sữa, Băng Mật tiếp tục nhìn đề, trong khi Đường Ngữ ở bên cạnh nhìn hắn. Từng câu một trên đề thi lần lượt được khoanh tròn, tất cả như thể đang gào thét là cậu làm sai rồi. Đường Ngữ thầm hét hỏng rồi, đây là tự đào hố chôn mình á!
Sau vài phút, bài làm đã được kiểm tra xong, Băng Mật dùng một ngón tay đẩy bài về phía Đường Ngữ: "Không đạt tiêu chuẩn."
Đường Ngữ: "?!" Nhìn bài thi của mình, nội tâm cậu ngũ vị tạp trần*. Rõ ràng cậu bị đối thủ một mất một còn ngược, nhưng lại không tức giận giống như trước kia, ngược lại còn cảm thấy Băng Mật cũng không tệ như mình tưởng.
*Ngũ vị tạp trần (五味杂陈) ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, cảm giác phức tạp.
Sau khi nhận lại đề thi, Đường Ngữ nhìn chằm chằm vào lỗi sai rồi lại nhận ra một vấn đề khác. Cậu biết mình làm sai, nhưng phải sửa như thế nào mới đúng đây? Trái lại, cậu giải thích mạch suy nghĩ khi giải đề của mình.
Đường Ngữ cầm bài thi đi hỏi lớp phó học tập, lớp phó học tập nhìn những câu sai được khoanh tròn, phát hiện mình cũng làm sai một câu, chậc một tiếng, nhăn mày nhìn kỹ, vẫn không biết sai ở đâu, bèn hỏi: "Sai chỗ nào rồi?"
Đường Ngữ bị hỏi đến bàng hoàng, nếu cậu biết chỗ nào sai rồi thì còn phải hỏi lớp phó học tập à? Cậu lắc đầu.
Lúc này Bùi Cẩn đi tới, nói: "Ai kiểm tra cho mày đấy?"
Đường Ngữ không muốn nói là Băng Mật nên nói là Nòng Nọc. Bùi Cẩn và lớp phó học tập nhìn xéo qua lớp học, chỉ thấy Nòng Nọc đang cầm một tờ bài thi chẳng biết của môn nào đi khắp nơi so đáp án.
Hai người: "......"
"Cậu nói thật đi." Lớp phó học tập cũng muốn biết vì sao cách giải kia sai. Bị ép đến không còn đường, Đường Ngữ đành dùng mắt chỉ Băng Mật.
Bấy giờ Băng Mật đang cúi đầu xem điện thoại, hắn cảm nhận được một ánh mắt, ngước mắt lên nhận, lại nhìn thấy hai ánh mắt khác đang nhìn mình. Băng Mật: "......"
Tiếp theo, trong nháy mắt, ba người đã đứng bên cạnh bàn Băng Mật, nghe Băng Mật giảng đề.
Chuông buổi sáng vang lên, bọn khỉ con từng người về chỗ. Đường Ngữ giao bài thi đã được sửa xong cho Băng Mật, sau đó lấy sách ngữ văn ra bắt đầu đọc, mở ra lại thấy tám tệ được kẹp bên trong!
???
Lấy tiền ra đặt trước mặt Băng Mật, Đường Ngữ nói: "Cậu có ý gì, tôi đã nói đây là tiền cậu chép phạt giúp tôi mà. Không cần trả."
"Không phải là trả tiền, là tiền mua bữa sáng của tôi." Băng Mật chẳng hề ngước mắt lên.
"Bữa sáng đó không bán, tôi cho cậu, về sau ngày nào cũng có, cậu định ngày nào cũng đưa tiền à?" Đường Ngữ dựng sách lên che khuất bản thân.
"Ngày nào cậu cũng mang cho tôi?" Băng Mật dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cậu.
"A..." Đường Ngữ bị nhìn đến chột dạ, "Đúng rồi, cậu quan tâm nhiều như vậy làm gì."
Băng Mật cạn lời rồi, vậy chẳng phải là ngày nào hắn cũng phải ăn bữa sáng Đường Ngữ đưa sao? Băng Mật thở dài: "Vậy ngày nào tôi cũng đưa tiền."
Đường Ngữ trợn trắng cả mắt.
Được, bây giờ cậu đang bán hàng, cầm bữa sáng mẹ làm đi bán.
520 lại chạy ra nhắc cậu nhanh chóng gửi tin nhắn chào buổi sáng, cậu đã không còn giận nên vội vàng gõ một đoạn chữ rồi gửi đi.
Trong lớp, âm thanh hài hòa của các học sinh đang đọc bài làm Đường Ngữ buồn ngủ, nhưng Băng Mật đang ở bên cạnh, cậu hơi lo lắng dáng ngủ xấu sẽ bị cười nhạo.
Đường Ngữ lại lấy một cái gương ra khỏi cặp sách, cái này cậu mới mua, không khác cái bị tịch thu cho lắm. Cậu nhét nắp gương vào đống sách, lại dẹo dặt mà soi. Băng Mật khẽ liếc nhìn, hơi nhíu mày, hắn chẳng biết tại sao Đường Ngữ lại điệu đến vậy, hơn nữa... trên người Đường Ngữ có một mùi trà sữa nhàn nhạt.
Trước kia không phải bạn cùng bàn, tiếp xúc cũng ít, Băng Mật đương nhiên không ngửi thấy.
Đường Ngữ thình lình nghe thấy Băng Mật hỏi: "Buổi sáng cậu uống trà sữa à?"
"Hở, đúng vậy."
"Vừa nãy ăn kẹo sữa Thỏ Trắng?"
"Hở, đúng vậy," Đường Ngữ cảm thấy cậu không thể hiểu được, "Làm sao đó, uống không được, ăn cũng không được?"
"Vậy cậu có biết là uống trà sữa nhiều quá thì trên người sẽ có mùi sữa không?" Băng Mật nhàn nhạt nói.
Đường Ngữ: "?!"
Đường Ngữ: "Cậu mới có mùi sữa, cả nhà cậu đều có mùi sữa!"
"Phụt há há há há há..." Nòng Nọc ngồi phía trước nghe được đoạn đối thoại của hai người, nhịn không được cười ha hả. Cậu ta xoay người, sau khi cười đủ lại nói với Đường Ngữ: "Vậy thì cậu ta là trà sữa đá* mà mày không uống được, há há há..."
*Băng Mật họ Băng (冰) có thể hiểu là băng đá hoặc ướp lạnh, nên trà sữa đá là Băng Trà Sữa:)))))))
"Cháu trai, muốn ăn đập à?" Đường Ngữ nghe được, lỗ tai lập tức đỏ ửng, cậu biết rõ Nòng Nọc chỉ nói giỡn, nhưng cậu lại nghe ra nghĩa khác. Băng Mật nhìn thấy lỗ tai Đường Ngữ, hơi giật mình.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu ngân hà: Nòng nọc, sau này cậu ta sẽ uống được.
- --
*Khoai Tây Xàm Xí: Chào mọi người chương này năng suất chậm quá hihihi. Tui nhây gần tuần luôn, còn Hoàng Thượng là biến mất khỏi thế gian... Bạn Đường mới dị mà tai đã đỏ rồi sau này thì saooo hí hí. Đường Đường ume quá nha nha nha, người ta gửi có hai chữ ngủ ngon à mà vậy đó. Mà anh Băng anh dí mũi vô người người ta hay sao mà nghe mùi sữa thế kia hử? Huhu muốn xem hai ổng yêu nhau. Băng Mật cung Bò Cạp, vậy hợp thì chắc Đường Ngữ là Cự Giải hoặc Song Ngư ha, tui thấy ổng giống Song Ngư hơn?
19/07/2020
Hết chương 12.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.