Đỗ Cửu vung cước đá vào cửa sảnh đường. Cánh cửa liền mở toang ra.
Đỗ Cửu nghiêng người xông vào, quẹt lửa thắp vào mồi.
Dưới ánh đèn lửa hắn nhìn rõ bốn phía cũng chẳng thấy một bóng người. Hắn
tức quá cất tiếng thoá mạ:
Hai thằng ăn xin thối tha kia! Đỗ lão nhị này mà gặp lại các ngươi quyết cắt
lưỡi chứ không tha.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn kỷ bốn mặt cũng chẳng thấy gì, vết tích đánh nhau cũng
không có, chàng buồn rầu nghĩ thầm:
- Hai tên khiếu hóa kia không hiểu có dụng ý gì? Nếu chúng là thuộc hạ của
Thẩm Mộc Phong gạt mình tới đây thì bây giờ bọn mai phục cũng xuất hiện rồi mới
phải. Nơi đây không có mai phục thì chúng dẫn ta tới đây làm chi?
Lúc này Triển Diệp Thanh , Thương Bát cũng đã tới ngoài đại sảnh.
Thương Bát ngẩng đầu trông sao trên trời lẩm bẩm một mình:
- Chẳng lẽ đây là kế điệu hổ ly sơn?
Hắn chưa dứt lời đột nhiên có tiếng rên la vọng lại.
Đỗ Cửu biến sắc cầm mồi lửa trong tay đưa về phía phát ra tiếng rên.
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng quát hỏi:
- Ai?
Lại nghe thanh âm yếu ớt đáp:
- Tiểu đệ...tiểu khiếu hoá...
Tiêu Lĩnh Vu nghe thanh âm rất quen tai liền hỏi lại:
- Bành huynh đệ đấy ư?
Thanh âm yếu ớt đáp:
- Chính là tiểu khiếu hóa.
Đỗ Cửu nói:
- Y ở phía sau bàn cúng.
Tiêu Lĩnh Vu vội nhảy lên trước nói:
- Tiểu đệ vào đón y ra.
Chàng rảo bước tiến đến gần bàn cúng, thò tay kéo một người ở phía dưới ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xac-chet-loan-giang-ho/3947511/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.