Vô vi đạo trưởng nói:
- Chẳng phải bần đạo nói ngoa. Nếu phu nhân không lưu dưỡng được đầy đủ đã hấp tấp lên đường thì thương thế sẽ biến thành trầm trọng, dù Hoa Ðà tái thế, Biển Thước phục sinh e rằng cũng không cứu vãn được.
Kim Hoa phu nhân cười đáp:
- Nếu bản nhân ở lại đây tĩnh dưỡng dăm ngày thì dù bao nhiêu danh y thiên hạ hợp lại cũng không thể cứu nổi tính mạng cho bản nhân.
Mụ thở hổn hển nói tiếp:
- vì bản nhân còn muốn sống thêm ít ngày nên mới phải lật đật ra đi.
Tiêu Lĩnh vu lấy làm kỳ hỏi:
- Tại sao vậy?
Kim Hoa phu nhân mỉm cười hỏi lại:
- Tiêu huynh đệ nhất định muốn biết ư?
Tiêu Lĩnh vu đáp:
- Ðúng thế! Kim Hoa phu nhân đáp:
- việc đã đến thế này dù có nói cho tiểu huynh đệ biết cũng không sao. Thẩm Mộc Phong đã hạ độc vào mình ta, cứ cách mười ngày phải có một viên thuốcgiải để uống, không thì chất độc phát tác chỉ trong ngày là uổng mạng.
Tiêu Lĩnh vu hỏi:
- Có chuyện dó ư?
Kim Hoa phu nhân nói:
- Chảng lẽ ta lại lừa gạt tiểu huynh đệ? Không riêng gì một mình ta mà bao nhiêu nhân vật trọng yếu, võ công cao cường đều như thế cả. có khi họ còn phải uống thứ thuốc độc lợi hại hơn. Nghe nói những thứ thuốc độc này là do Ðộc Thủ Dược vương đã khổ tâm nghiên cứu chế tạo ra. Ngoại trừ thuốc giải của Thẩm Mộc Phong ra không ai giải cứu được.
Tiêu Lĩnh vu nói:
- Thẩm Mộc Phong quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xac-chet-loan-giang-ho/3947490/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.