Đỗ Cửu nói:
- Hắn cứu hay không cứu đại ca cũng là tùy ý hắn. người ngoài
chẳng thể miễn cưỡng được. Biện pháp hay nhất là đừng cho máu.
Tiêu Lĩnh Vu trợn mắt lên nhìn Đỗ Cửu khiến hắn phải dừng lại không dám
nói nữa.
Ba người lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu. Trời vừa sáng tỏ. Tiêu Lĩnh Vu đứng lên
nói:
- Chúng ta nên đi thôi.
Đỗ Cửu chau mày hỏi:
- Đi đâu?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Đi đón Độc Thủ Dược Vương.
Trung Châu Nhị Cổ đưa mắt nhìn nhau không nói gì nữa. lẳng lặng theo sau
Tiêu Lĩnh Vu.
Ra khỏi vùng sơn cốc tối tăm. Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt nhìn thế núi trùng điệp.
bất giác ngẩn người nghĩ thầm:
- Địa thế bát ngát. chẳng hiểu Hướng Phi mai phục ở đâu. Gia tỷ họ mạo danh
mình dẫn cha con Độc Thủ Dược Vương đến một nơi hang núi hẻo lánh để động thủ
thì khó mà tìm ra cho được.
Trung Châu Nhị Cổ thấy Tiêu Lĩnh Vu dừng lại ra chiều suy nghĩ thì biết
chàng không tìm ra được chỗ mai phục. bất giác trong lòng nảy ra một tia hi vọng.
tự nhủ:
- Cầu sao cho Thần Thâu Hướng Phi đã đưa Độc Thủ Dược Vương đến một nơi
bí ẩn để động thủ.
Thương Bát còn đang ngẫm nghĩ. lại nghe tiếng Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Nhị vị huynh đệ! Chúng ta đi thêm một đoạn đường nữa.
Ba người chạy thêm chừng hai canh giờ nữa thì tới chỗ có bọn cao thủ Mã Vân
Phi mai phục.
Đ
Nhưng chàng chỉ thấy núi non trùng điệp. những chỗ yếu đạo vẫn không một
bóng người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xac-chet-loan-giang-ho/3947458/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.