Tiêu Lĩnh Vu tức khí đầy ruột, đầu óc hoang mang. Chàng không phân biệt phương hướng, chạy càn chạy ẩu ra thẳng bờ sông mới dừng bước lại.
Kim Lan cùng Ngọc Lan biết lòng chàng đang phiền não không dám nói gì chỉ lảo đảo theo sau. Khu bờ sông này rất đổi hoang lương. Trên sông không thấy một chiếc thuyền chài nào.
Tiêu rmll VU nh~ìn giòng nước chảy cuồn cuộn, ngơ ngẩn xuất thần. Trong
khoảng thời gian chừng ăn xong bửa cơm chàng không nói nửa lời.
Kim Lan khẽ bảo Ngọc Lan :
- Dường như thần trí Tam gia có vẻ mê loạn. Chúng ta phải tìm cách nào làm cho Tam gia tỉnh táo lại mới được.
Tiêu Lĩnh Vu thở phào một cái quay lại nói :
- Ta vẫn không sao. Các cô bất tất phải nhọc lòng.
Ngọc Lan chuyển động cặp mắt nói :
- Trước tình cảnh nấy, Tam gia phải dùng đại trí tuệ, đại định lực để đối phó với cục diện khó khăn. Mong rằng Tam gia ráng trấn tỉnh. Thời gian ba tháng không phải là ngắn ngủi, chắc thế nào cũng tìm được thượng sách để cứu thoát lão gia cùng phu nhân.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ thở dài nói :
- Ta đã xé bào đoạn tuyệt tình nghĩa với Thẩm mộc Phong và Chu Triệu Long. Vậy từ nay các cô đừng kên ta bằng Tam gia nữa.
Kim Lan nói :
- Bọn nô tỳ gọi quen miệng rồi. Không kêu bẳng Tam gia chẳng hiểu xưng hô cách nào cho phải ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Các cô cứ kêu thẳng tên ta là Tiêu Lĩnh Vu quách.
Ngọc Lan lắc đầu nói :
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xac-chet-loan-giang-ho/3947417/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.