*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đợi chút!" Quân Tích nhăn mày, hơi hơi nghiêng đầu, hình như nghe thấy được cái gì đấy, sắc mặt ngày càng hỏng bét, nói: "Con nghe được tiếng chuông dẫn hồn!"
Bạch bán tiên không khỏi kinh ngạc, nói: "Ngươi nói là chuông dẫn hồn để săn thi? Vùng Tương Tây săn thi là rất phổ biến, nhưng chỗ chúng ta đây núi sâu cùng cốc, là nơi ngoại bất nhập nội bất xuất, chưa từng nghe qua có loại việc săn thi nào, có nghe lầm không đấy?"
Quân Tích lắc đầu nói: " Không nghe lầm được, là chuông dẫn hồn, nhưng con thấy có chỗ nào đó không đúng lắm." mũi hít mạnh một cái, thần sắc ngưng trọng, nói:
"Mùi rất tạm nham,con phải đi xem thế nào đã! Sư phụ, người đóng chặt cửa nẻo, ở trong nhà đừng đi ra."
Quân Tích vừa khiễng chân, thì đã phi thân nhảy lên nóc sương phòng đi mất, Bạch bán tiên liếc nhìn Nhị Bạch đang nằm thẳng đơ trên đất, nhớ lại dáng vẻ lúc nãy của y làm hắn nghĩ lại mà phát sợ, cân nhắc đi tìm dây thừng trói giò heo khi đem đi mổ ra, trói tay trói chân của Nhị Bạch xong thắt chặt lại,rồi vừa túm vừa kéo chuyển Nhị Bạch một tên to con vào trong phòng, dằn vặt một hồi làm đổ cả một đầu mồ hôi.
Uống một ngụm trà đã nguội lạnh, rồi bắt đầu đi đóng cửa nẻo, có lẽ căn nhà cũ này đã chịu nhiều mưa gió, vừa động khung cửa sổ nghe răng rắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xac-chet-giai-nhan/1139755/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.