Tôi lại đang nhìn lên trần sân bay. Tôi bỏ mẩu óc cuối cùng của Perry vào miệng nhai, nhưng chẳng có gì xảy ra. Tôi nhổ nó ra như nhổ một miếng gân dai nhách. Câu chuyện đã chấm dứt. Cuộc sống ấy đã kết thúc.
Mắt tôi lại cay sè, muốn ứa những giọt nước mắt mà tuyến lệ tôi không còn sản sinh ra được nữa. Tôi thấy như mình vừa mất đi một người thân. Một người anh em. Một người anh em sinh đôi. Giờ linh hồn gã đang ở đâu? Tôi có phải là kiếp sau của Perry Kelvin không?
Cuối cùng thì tôi cũng chìm trở lại trong giấc ngủ. Tôi đang ở trong bóng tối. Những phân tử trí não tôi vẫn còn bay tứ tán, và tôi trôi nổi qua vùng bóng tối đặc quánh, cố gom chúng lại như bắt đom đóm. Mỗi lần đi ngủ là tôi lại biết mình có thể sẽ không bao giờ thức dậy được nữa. Ai dám mong đợi điều đó? Ta bỏ trí não nhỏ nhoi yếu ớt của mình vào một cái giếng không đáy, bắt tréo ngón tay cầu may mà hy vọng rằng khi ta kéo sợi dây câu mảnh dẻ để đem nó lên, nó vẫn chưa bị cắn nát bởi những con quái vật không tên bên dưới. Hy vọng rằng ta có thể kéo lên được một thứ gì đó. Có lẽ vì thế mà mỗi tháng tôi chỉ ngủ được một vài tiếng. Tôi không muốn chết lần nữa. Gần đây điều này ngày càng trở nên rõ rệt hơn, một mong muốn sâu sắc và cụ thể đến nỗi tôi hầu như không thể tin nổi nó là của mình: tôi không muốn chết. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xac-am/51921/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.