Tôi đi đi lại lại cả giờ đồng hồ trước đường hầm dẫn vào chiếc 747 rồi mới bước vào. Tôi khe khẽ mở cửa máy bay ra. Julie đang nằm cuộn tròn trên ghế ở khoang hạng thương gia, ngủ say. Nàng đã quấn mình trong một chiếc chăn chắp vá từ những mảnh vải quần bò mà tôi đem về làm kỷ niệm mấy tuần trước. Ánh mặt trời chiếu lên mái tóc óng vàng của nàng như vầng hào quang quanh đầu một vị thánh.
“Julie,” tôi thì thào.
Mắt nàng hé mở. Lần này nàng không ngồi bật dậy hay tránh ra khỏi tôi nữa. Nàng chỉ nhìn tôi bằng cặp mắt sưng húp, mệt mỏi. “Cái gì,” nàng lầm bầm.
“Cô… thế…?”
“Anh nghĩ là tôi thế nào.” Nàng xoay lưng lại với tôi và kéo chăn lên vai.
Tôi đứng nhìn nàng hồi lâu. Dáng nằm của nàng đúng là một bức tường gạch. Tôi cúi đầu xuống và quay lưng đi. Nhưng khi tôi bước qua ngưỡng cửa, nàng nói, “Đợi đã.”
Tôi quay lại. Nàng đã ngồi lên, tấm chăn cuộn tròn trong lòng. “Tôi đói,” nàng nói.
Tôi trố mắt nhìn nàng. Đói ấy à? Nàng muốn một cánh tay hay một cái chân ư? Máu nóng hôi hổi, thịt tươi và sự sống ư? Nàng là Người Sống… nàng muốn ăn chính mình sao? Rồi tôi nhớ ra trước kia đói nghĩa là gì. Tôi nhớ ra thịt bò bít tết và bánh kếp, cơm và hoa quả và rau, cái kim tự tháp ngồ ngộ về hình các nhóm thức ăn. Đôi khi tôi cũng thèm được thưởng thức mùi vị, thay vì chỉ ngốn ngấu nuốt năng lượng, nhưng tôi cố không nghĩ nhiều đến nó. Những thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xac-am/51917/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.