Huỳnh biết sinh đứa nhỏ là ý gì, nhưng sao Thi Thi chưa từng nói qua về chuyện này, Huỳnh cũng đã quên hỏi Thiên. Thiên là một hùng (giống đực) vĩ đại, có tư cách lưu lại con của mình, thế nhưng Huỳnh không thể sinh con cho hắn. Hẳn là Huỳnh cũng sẽ có con của mình, thế nhưng Thiên cũng không thể sinh cho hắn. Mâu thuẫn liền xảy ra, bọn họ đều cần sinh hài tử để nối dòng, nhưng lại sinh không được. Không thể như thế này được, không thể được. Giống đực cùng giống cái mập hợp sẽ có đứa nhỏ, chỉ cần bọn họ tự tìm giống cái rồi đem tinh tự (tinh trùng) vào trong cơ thể các nàng là có thể. Nhưng mà lại rất mâu thuẫn, hắn không muốn Thiên đem tinh tự của mình vào bên trong người khác, giống cái cũng không muốn, cho dù có là Thi Thi cũng không muốn. Thậm chí nếu Huỳnh cùng giống cái mập hợp…Chuyện này tạm thời không nói. Sau khi Huỳnh bị Thu Trường Thiên ôm trở về trong phòng khách vẫn là một bộ trầm tư, không nói lời nào cũng không cử động, chỉ gắt gao túm lấy tay áo của hắn. Thu Trường Thiên không biết Huỳnh nghe lời nói vừa rồi hiểu được bao nhiêu, không biết nên bắt đầu an ủi ra sao. “Ta bảo bọn hắn thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức rời đi, được không?” Nguyên lai Huỳnh vẫn duy trì dáng vẻ kia. Thu Trường Thiên thở dài, khẽ chạm lên mái tóc của Huỳnh, “Không cần suy nghĩ, cái đầu nhỏ này thực không có biện pháp a.” Huỳnh không thể kìm nén được những suy nghĩ của chính mình, hơn nữa càng nghĩ lại càng rối bời, trong đầu là hình ảnh Thu Trường Thiên đang nằm úp sấp trên người hài nữ kia mà đong đưa thắt lưng. Đột nhiên ngẩng đầu vội vàng hỏi Thu Trường Thiên, “Thiên muốn thành thân sao?” “Không phải nên hỏi là sẽ không cùng ‘Người khác’ thành thân sao?” “Vậy còn hương khói kia, hương khói xử lý thể nào?” “Từ bỏ thôi.” Lời nói này đích thực không chắc chắn, thật ra chính Thu Trường Thiên cũng chưa nghĩ ra, hiện tại chính là không muốn làm tiểu thú này buồn rầu. Huỳnh buôn vạt áo Thu Trường Thiên ra, biểu tình chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, “Không được!” “Bằng không xử lý sao đây?” Vừa nghĩ tới Huỳnh muốn cho hắn cùng nữ nhân khác thành thân, trong lòng có chút chua sót. Huỳnh cúi đầu càng thấp, trong lòng Thu Trường Thiên vui mừng vì biết Huỳnh không muốn như thế, ôm đầu của hắn, làm cho hắn tựa vào trong lòng ngực của mình, thở phào nhẹ nhõm, “Chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta là có thể…” Đột nhiên Huỳnh đẩy Thu Trường Thiên ra, thừa dịp chưa kịp chuẩn bị liền ấn hắn xuống giường, lập tức cưỡi lên trên eo của hắn, dường như đang hạ quyết tâm làm điều gì đó. “Làm sao vậy?” Huỳnh lên tiếng cầu hoan, “Thích!” “Ha hả…” Thật đúng là tiểu *** đãng, ăn no đã muốn làm, đây mới là tiểu thú của hắn. “Được, giúp ta cởi quần áo.” Huỳnh đối chuyện này vẫn chưa thành thục, ngẫu nhiên Thu Trường Thiên lại bảo hắn hỗ trợ cởi quần áo, buổi sáng hắn cũng không phải vội, nhưng lần này không biết tại sao, đột nhiên lại dùng hết sức đem quần áo của Thu Trường Thiên xé nát. Dù sao quần áo này cũng không thể xé rách một cách đơn giản, việc Huỳnh kích động như vậy làm cho Thu Trường Thiên có chút hoảng hốt, “Không cần gấp, từ từ làm…” Huỳnh thuận tay cởi y phục của mình ra, xoay tay hai ba lần liền vứt hết đồ xuống đất. Huỳnh không có hôn Thu Trường Thiên, mà là ngậm hai quả anh đào trước ngực của hắn. Thu Trường Thiên còn hơi bàng hoàng, cảm thấy tình huống lúc này có phần mơ hồ, Huỳnh vừa mút đầu nhũ Thu Trường Thiên, một bên tự tách ra hai phiến mông trắng muốt lộ ra tiểu huyệt phấn hồng. “Không cần gấp…” Thở dài, nói cái gì hắn cũng không nghe, Thu Trường Thiên đành phải thuận theo Huỳnh, dùng ngón tay của mình chen vào trong hậu đình của hắn. Rất nhanh Huỳnh đã cảm thấy hưng phấn, lập tức ngồi không yên kèm theo tiếng rên rỉ mê mị, bộ dáng *** đãng này dường như đã kìm nén thật lâu nay mới bùng phát. Thu Trường Thiên được hắn gọi tên nên hạ thân càng căng cứng, liền bắt đầu ngồi dậy ôm khuôn mặt của Huỳnh hôn lên, đem thanh âm của hắn phong tỏa trong miệng chính mình. Ngón tay mới vừa ở trong cơ thể Huỳnh không lâu, *** dịch trong hậu huyệt liền chảy ra, làm cho ngón tay di chuyển càng thêm thông thuận. Đầu lưỡi còn đang quấn vào nhau, Huỳnh lại không chịu ngồi yên liền dùng phân thân của mình cọ xát bụng dưới của Thu Trường Thiên. Thu Trường Thiên muốn làm cho hắn thật thoải mái, dùng một tay di chuyển đến trước ngực của hắn, nhẹ nhàng gẩy gẩy hai đầu nhũ nhỏ xinh. Thật sự không nhịn được, Huỳnh quay đầu sang một bên cố gắng hít thở , kèm theo là tiếng thở dốc liên tục, “Thiên…Sắp…” “Ân, bắn đi.” “Ân a…A a a…” Ngay cả tay đều chưa chạm qua phân thân kia liền cứ như vậy đạt tới cao trào, cả người Huỳnh mềm yếu mà tựa lên trên người Thu Trường Thiên thở hổn hển một lúc, “ Thiên, có thể đi vào…” Thu Trường Thiên vẫn cảm thấy còn sớm, dù sao dùng thuốc mỡ cũng vô ích, bất quá nhìn thấy dáng vẻ của Huỳnh đang cầu hoan làm hắn nhịn không được. Lật mình dậy đem thân thể của Huỳnh nằm úp sấp ở trên giường, tận lực tách hai cái đùi ra, nâng mông hắn lên, Thu Trường Thiên cầm tính khí cực nóng của mình cọ xát bên ngoài tiểu huyệt một lúc. “Nóng…” Từ đợt cao trào vừa rồi Huỳnh đã hưng phấn lại rất nhanh, men theo thắt lưng Thu Trường Thiên mà lắc lư cặp mông trắng noãn, “Muốn…đi vào…Thiên đi vào…Nơi này…” Thu Trường Thiên bị trêu chọc đã muốn mắng chửi thô tục, giữ chặt thắt lưng của Huỳnh, hung hăng ưỡn thẳng lưng, nhưng đều chưa có vào toàn bộ. “A!!!…” Không thể kiểm soát được hơi thở làm nước miếng từ trên cằm Huỳnh chảy xuống dưới giường, cả người run rẩy cùng với tiếng hô hấp dồn dập. Còn chưa chờ Huỳnh thích ứng, Thu Trường Thiên lại mạnh bạo dùng sức di chuyển thắt lưng. “A ha…Ân hức hức… A a…Hức hức hức…” Nâng chân của Huỳnh lên, khiến hắn ngồi ở trên đùi mình, dục vọng từ bên dưới hướng lên trên xỏ xuyên qua tiểu huyệt phấn nộn của Huỳnh, “Khóc? Sao lại khóc…Không phải Huỳnh muốn sao…Không thoải mái sao…” Huỳnh tựa lưng trước ngực Thu Trường Thiên, chân lại bị hắn khống chế, cứ như vậy phối hợp theo từng động tác của Thu Trường Thiên, đôi mắt sớm đã nhìn không rõ do nước mắt che lấp, lỗ tai còn bị Thu Trường Thiên cắn mút liên tục, Huỳnh không biết phải cầu xin như thế nào cho phải, “Thiên…Thiên…Hức hức…Thiên…” “Nhẹ một chút?…” Nếu là trước kia Huỳnh đã sớm gật đầu, thế nhưng lần này lại lắc đầu lung tung, “Còn muốn…Thiên hức hức…Còn muốn của Thiên…Toàn bộ…Cho Huỳnh…” Nguy rồi, đột nhiên hạ thân bị kẹp chặt, cảm giác rất sướng, Thu Trường Thiên cảm thấy được chính mình cũng sắp bắn. Đem Huỳnh thả lên trên giường, nâng một chân hắn lên, rồi đặt ở trên vai mình, hung tợn trừu sáp, “A ân…Huỳnh muốn…Toàn bộ đều cho ngươi…” “Thích…Thích…A a…Ân hức…” Giờ phút cao trào đến, Thu Trường Thiên nhắm nghiền hai mắt hưởng thụ, còn Huỳnh lại thét chói tai ôm chặt đối phương cùng nhau lên tới đỉnh điểm của khoái cảm. Mở to hai mắt thở hổn hển, Huỳnh giống như một nữ tử vừa bị làm nhục, khuôn mặt dính đầy nước mắt, thân người trắng mịn, dáng vẻ đầy mê mị. Sợ đè lên Huỳnh, Thu Trường Thiên muốn đem cái kia của mình rút ra rồi nằm xuống bên cạnh. Nhưng hắn phát hiện Huỳnh đột nhiên di chuyển, thoáng cái tiểu huyệt lại tự nhiên co thắt. “Huỳnh?” “Không cần…” Mái tóc che đậy khuôn mặt cùng tử sắc bảo thạch liền toát ra một vẻ yêu diễm đến lạ thường, Huỳnh đã quyến rũ lại càng thêm hấp dẫn, “Còn muốn của Thiên…” Thu Trường Thiên mỉm cười, “Không đau sao?” “Đau…nhưng mà Thiên…Thích…Làm Thích….Còn muốn…” Nói xong Huỳnh liền ngọ nguậy ngồi xuống, ôm lấy cổ của Thu Trường Thiên. Động tác của Huỳnh đã kích thích vật gì đó vẫn còn lưu trong cơ thể, Thu Trường Thiên cảm giác một lần nữa lại cứng rắn lên. Huỳnh cũng cảm thấy được, còn cố ý ngọ nguậy liên tục. Tuy rằng đây không phải lần đầu Huỳnh biểu hiện khát khao đến dị thường như vậy, nhưng mà đêm nay Thu Trường Thiên lại cảm thấy có một loại cảm giác quái dị nào đó, có lẽ bởi vì bữa tiệc không thoải mái ngày hôm nay chăng, Thu Trường Thiên nghĩ như vậy. Hắn không muốn Huỳnh bởi vì người ngoài mà ảnh hưởng đến tâm tình giữa hai người, tuy rằng vừa rồi hắn cố ý thô bạo một chút, thế nhưng Huỳnh có vẻ rất thích với lại chưa từng bị tổn thương, vậy hắn cũng nguyện ý bồi Huỳnh. Ôm lấy hai chân của Huỳnh, đột nhiên Thu Trường Thiên đứng dậy, ôm lấy thân thể của Huỳnh, làm vật gì đó hướng thẳng lên trên, cảm thấy trong cơ thể chưa từng có chiều sâu như vậy, Huỳnh kích động không tự giác liền ngẩng đầu lên thét chói tai. Vì sao trong đêm nay Huỳnh lại giống một tiểu *** thú không biết thoải mãn là gì, Thu Trường Thiên vẫn giữ vững tinh thần thỏa mãn hắn, chính mình lại bất tri bất giác mất đi ý thức. Hôm sau tỉnh lại, Thu Trường Thiên cảm thấy bên cạnh trống vắng, đưa tay sờ sờ, chỗ nằm bên cạnh đã muốn lạnh ngắt. Thu Trường Thiên đột nhiên bật dậy, nhìn xung quanh lại không thấy người đâu, “Huỳnh?” Có rất nhiều khả năng xảy ra, hoặc là Huỳnh đi vệ sinh, hoặc là sáng sớm Huỳnh muốn đi dạo, hay là Huỳnh đói bụng nên ra ngoài tìm đồ ăn, hoặc là…Hoặc là bị người khác bắt đi… “Huỳnh!” Vội vàng mặc quần áo, Thu Trường Thiên liền lao ra cửa. Bên ngoài trời vừa hửng đông, hết thảy mọi thứ đều im lặng, cảnh tượng trước mắt như một tia gió lạnh thổi vào trong lòng Thu Trường Thiên. “Người đâu!” Không biết hộ vệ nấp ở nơi nào liền nhảy ra, quỳ gối trước mặt Thu Trường Thiên. “Huỳnh đâu?” Hộ vệ nghi hoặc liếc nhìn Thu Trường Thiên một cái, lại vội vàng cúi đầu, “Thuộc hạ không thấy Huỳnh công tử ra khỏi phòng.” Tác giả : Ta nói luôn, con rắn nhỏ vẫn chưa có mang thai nha…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]