Ta nặng nề nhấc lên mi mắt, đập vào mắt đầu tiên là đôi mắt đong đầy ý cười của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch dịu dàng cọ cọ vào trán ta, hỏi:
"Thanh nhi đã đói chưa? Vi huynh gọi người mang thức ăn vào cho nàng nhé?"
Ta gối đầu lên đuôi của hắn, dụi dụi đầu mấy cái, làm nũng:
"Không cho đi! Muốn đi để đuôi lại!"
Tiểu Bạch bật cười, nói:
"Muốn vi huynh vì Thanh nhi cắt bỏ đuôi để lại thì cũng được, có điều không có đuôi thì sau này ta làm sao "hầu hạ" Thanh nhi đây?"
Ta tức giận cắn nhẹ lên đuôi hắn một cái, hừ hừ không nói.
Tiểu Bạch thở dài, xoa đầu ta bảo:
"Thanh nhi, ngoan, buông đuôi của ca ca ra nào, nếu không ca ca sợ rằng thật sự không kiềm chế được nữa, lại khiến Thanh nhi chịu khổ..."
Ta vội vàng đẩy cái đuôi của hắn ra, có chút luyến tiếc trong lòng, không cái gối nào êm bằng đuôi của Tiểu Bạch cả. Nhưng mà dù sao thì, so với việc bị hắn đè xuống hành hạ mấy canh giờ liền, thà rằng ôm gối cứng một chút vẫn hơn. ( =_=)
Tiểu Bạch nhẹ nhàng thu đuôi lại, hôn lên trán ta, hỏi:
"Thanh nhi muốn ăn gì?"
Ta vòng tay quấn lấy thắt lưng hắn, đáp bằng giọng mũi:
"Muốn ăn gà nướng do Tiểu Bạch làm."
"Thật là yêu tinh hành hạ người!" Tiểu Bạch nhéo nhéo mũi ta, mắng yêu.
Ta ngạc nhiên:
"Ta vốn là yêu tinh mà!"
"Phải, phải, là yêu tinh ngốc của vi huynh." Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-yeu-ngoc-giao/3266485/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.