Tiểu Bạch luôn giấu ta một chuyện.
Sau khi Bạch Bạch rời đi, Tiểu Bạch vẫn tiếp tục tránh né ta, hạn chế tối đa những lần đụng chạm với ta.
Tỷ tỷ bỏ ta đi.
Ca ca lại tránh ta như tránh rắn độc. (À không, ta quả là rắn thật. =_= Nhưng Tiểu Thanh ta không hề có ý hại hắn, hắn tránh làm gì cơ chứ?)
Ta lại cảm thấy mình là con rắn bị ruồng bỏ rồi.
Thế là ta lại rơi vào thời kỳ vò đầu bứt tóc, trầm tư suy nghĩ.
Hai hôm sau, sau hai ngày cực lực hoạt động trí não, bản cô nương đã nghĩ ra một cách rất tuyệt vời. Đó là...
Hỏi Thổ địa. >_<
Sau đó, ta tuột từ trên xà nhà xuống, giậm mạnh chân lên mặt đất một cái, gọi:
"Thổ địa gia gia!"
"Ui da!" Một thanh âm già nua vang lên trả lời ta.
Ta hí hửng sà lại gần Thổ địa gia gia, cười hì hì nói:
"Gia gia, đã lâu không gặp!"
Thổ địa gia gia xoa xoa đầu, nhìn ta ai oán:
"Tiểu Thanh Xà, lần sau con có thể gọi ta bằng cách dịu dàng trí thức hơn không?"
Được rồi, ta thật sự hiểu rằng bản thân hôm nay vừa thô lỗ vừa thiếu phong độ của một con rắn trí thức, nhưng không cần phải quanh co mắng ta như thế chứ! Ta cắn răng, tự nhủ bản thân cố gắng nhẫn nhịn, vì chuyện quan trọng trước mắt, phải cố gắng nhịn.
Kế đó, ta đem thắc mắc trong lòng kể cho Thổ địa nghe. Nào ngờ vừa nghe xong, lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-yeu-ngoc-giao/3266475/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.