Sau khi Bạch Bạch rời đi, Tiểu Bạch vẫn tiếp tục tránh né ta, hạn chế tối đa những lần đụng chạm với ta.
Tỷ tỷ bỏ ta đi.
Ca ca lại tránh ta như tránh rắn độc. (À không, ta quả là rắn thật. =_= Nhưng Tiểu Thanh ta không hề có ý hại hắn, hắn tránh làm gì cơ chứ?)
Ta lại cảm thấy mình là con rắn bị ruồng bỏ rồi.
Thế là ta lại rơi vào thời kỳ vò đầu bứt tóc, trầm tư suy nghĩ.
Hai hôm sau, sau hai ngày cực lực hoạt động trí não, bản cô nương đã nghĩ ra một cách rất tuyệt vời. Đó là...
Hỏi Thổ địa. >_<
Sau đó, ta tuột từ trên xà nhà xuống, giậm mạnh chân lên mặt đất một cái, gọi:
"Thổ địa gia gia!"
"Ui da!" Một thanh âm già nua vang lên trả lời ta.
Ta hí hửng sà lại gần Thổ địa gia gia, cười hì hì nói:
"Gia gia, đã lâu không gặp!"
Thổ địa gia gia xoa xoa đầu, nhìn ta ai oán:
"Tiểu Thanh Xà, lần sau con có thể gọi ta bằng cách dịu dàng trí thức hơn không?"
Được rồi, ta thật sự hiểu rằng bản thân hôm nay vừa thô lỗ vừa thiếu phong độ của một con rắn trí thức, nhưng không cần phải quanh co mắng ta như thế chứ! Ta cắn răng, tự nhủ bản thân cố gắng nhẫn nhịn, vì chuyện quan trọng trước mắt, phải cố gắng nhịn.
Kế đó, ta đem thắc mắc trong lòng kể cho Thổ địa nghe. Nào ngờ vừa nghe xong, lão chẳng những không thèm nhỏ vài giọt nước mắt phối hợp cho hoàn cảnh lâm ly khổ ải của ta, ngược lại còn phá lên cười khùng khục.
Ta tức giận nhe răng bảo:
"Thổ địa gia gia, không cho ông cười! Không cho ông cười!"
Thổ địa cười đủ rồi mới khinh bỉ nhìn ta, nói:
"Thường thức cơ bản thế mà Tiểu Thanh Xà con chả biết à, con có phải là rắn không đấy! Rất đơn giản, sau thời kỳ tán công trăm năm một lần của xà yêu thì cũng chính là mùa xuân - thời kỳ rắn tìm phối ngẫu. Bình thường, Bạch công tử nhờ vào đạo hạnh cao thâm, tất nhiên có thể ức chế ham muốn trong mùa này. Nhưng bây giờ ca ca của con đang yếu, đành chịu sự chi phối của nó. Công tử tránh con chắc cũng vì sợ cầm lòng không được, nổi thú tính lên với con đó mà. Hê hê~"
Nói tới đây, ta dường như cảm thấy Thổ địa cười đến đáng khinh. Có lẽ là ảo giác chăng?
Sau khi tạm biệt Thổ địa, rắn ta lại leo lên xà nhà nằm phiền muộn.
Ca ca chưa từng dạy ta thế nào là mùa tìm phối ngẫu. Lại nói, tìm phối ngẫu là cái gì ta cũng không rõ lắm. Là tìm một con rắn cái khác để ngủ chung sao? Không được! Nhỡ như Tiểu Bạch có con rắn khác rồi không cho cho ta chui vào phòng ngủ cùng nữa thì thế nào?
Vì thế, ta bắt đầu cuống lên.
Ta lại tuột xuống xà nhà, đi ra khỏi phòng. Bấy giờ, trời vừa hửng sáng. Ta cũng mới phát hiện ra rằng bản thân hóa ra đã nằm ngẫm nghĩ cả đêm. Không kịp nghĩ gì nhiều, ta lập tức trực chỉ hướng phòng Tiểu Bạch mà lao tới, quyết tâm ngăn cản hắn đi tìm con rắn cái khác.
Khi ta rón rén kéo cửa ra, Tiểu Bạch đang ngủ say.
Thật ra lúc ấy ta cuống lên nên không nghĩ cẩn thận, sau này ngẫm lại mới thấy mình ngốc. Bình thường ta đứng cách xa ca ca mấy dặm hắn đã phát hiện ra và thức dậy, hôm nay làm sao lại là ngoại lệ? Đáng tiếc, một khắc sơ sẩy, ta đã rơi vào cái bẫy được giăng từ sớm. Đúng là một lần sảy chân thành thiên cổ hận.
Tất nhiên, đấy là nói sau. Lúc bây giờ, Thanh Thanh ta còn đang mải mê ngắm dung nhan khi ngủ của Tiểu Bạch. Đã lâu rồi không được ngắm, ta thật sự rất nhớ, rất rất nhớ!
Tiểu Bạch vốn rất đẹp. Khi ngủ lại càng đẹp hơn.
Đẹp không phải ở dung mạo, mà là từ khí chất. Trong mắt ta, cái túi da của con người rất xấu, nhưng khi nhìn Tiểu Bạch, ta chỉ cảm thấy tiên khí lượn lờ quanh hắn, ung dung tao nhã vô cùng.
Ta là người rất ngang bướng, tỷ tỷ thường bảo, trên đời chỉ có mỗi ca ca trị được ta. Thật ra, ta nghe lời Tiểu Bạch không vì sợ hắn đánh ta, mà là sợ hắn buồn ta.
Đúng vậy, ta thích Tiểu Bạch.
Thích đến mức nào ta không thể cân đo đong đếm, chỉ biết đó là thích, thích rất nhiều.
Ta chớp chớp mắt, nhìn khuôn mặt thần tiên của Tiểu Bạch đang say ngủ, đột nhiên cảm thấy an tường vô cùng. Có lẽ, ta thích Tiểu Bạch chính vì sự an tường ấy. Cái cảm giác cho dù trời có sập, đất có lở thì vẫn có người dịu dàng ở bên sưởi ấm bạn. Ta luôn thiếu cảm giác an toàn ấy. Mà vừa khéo, Tiểu Bạch lại thừa sự ấm áp kia.
Vì thế, chúng ta vẫn bên cạnh nhau trong chốn thâm sơn cùng cốc này, không tranh với đời, không lo không sầu, không truy cầu tiên đạo, cũng chẳng sa vào ma chướng. Tẻ nhạt, nhưng không vô vị, bởi vì nhạt, cũng là một vị, không phải sao? Huống chi, cuộc sống của ta bây giờ không thể nói là nhạt, ít ra thì nó phải là ngọt, ngọt lịm đến tận tim, ngọt vô cùng.
Ta cười hì hì cọ cọ vào lòng Tiểu Bạch làm nũng. Tức khắc, một đôi mắt đẹp nhè nhẹ mở ra, cái đuôi màu trắng mềm mại khe khẽ vuốt ve chân ta. Ta nhột, cười khanh khách lăn lộn trên giừơng, sau đó biến nửa thân dưới trở thành đuôi rắn, trêu chọc lại Tiểu Bạch.
Có câu nói, bụng làm dạ chịu. Tình cảnh của ta bây giờ chính là cầm tảng đá đập vào chân mình, không đáng đồng tình thương hại.
Thực sự thì những truyền thuyết xà yêu hóa thành người quyến rũ đàn ông không phải không có cơ sở. So với hồ ly, rắn không hề kém về khoảng quyến rũ thiên phú. Nhưng rắn hơn hẳn hồ ly một bậc, vì rắn mạnh, bạo dạn, và nham hiểm hơn cả. Nhu cầu của rắn rất cao, đặc biệt là rắn đực. Chính bởi mê luyến nhục dục, đa số xà yêu khó tu tiên đạo. Mấy ngàn năm qua, hầu như chưa có dòng dõi nhà rắn nào được liệt tiên bang.
Nói ngắn gọn lại, thì ta chính là sáng sớm nhàn rỗi đi trêu chọc con rắn ngàn năm lão xử nam này, lại còn đúng ngay mùa mẫn cảm, cả họ nhà rắn đua nhau động dục hoài xuân, quả thật là tự cắn đuôi mình mà.
Tiểu Bạch thần sắc không có gì thay đổi, nhưng hơi thở bắt đầu nặng nề, hai mắt hơi đỏ lên. Chấm chu sa trên trán hắn càng yêu diễm rõ ràng, sau này ta mới biết đó là dấu hiệu động dục của loài rắn yêu chúng ta ngay cả tiểu xà ba tuổi cũng nhận biết được. Làm rắn như ta quả thật quá thất bại mà!
Tiểu Bạch vuốt vuốt tóc ta, tựa như an ủi, lại tựa như dụ dỗ. Và, ta quả thật bị mê hoặc.
Thấy Tiểu Bạch dợm đứng dậy, ta lập tức theo phản xạ dùng đuôi cuốn lấy giữ hắn lại. Không nhìn thấy khóe môi âm thầm cong lên của Tiểu Bạch, ta khảng khái nói:
"Tiểu Bạch, bản cô nương thích huynh, ai cho phép huynh đi tìm con rắn cái khác hả?"
Đối với con người, có lẽ nói ra những lời này thật ngại ngùng, nhưng ta là rắn, tự nhận da mặt rất dày, không hề đỏ mặt tuôn ra một tràng.
Tiểu Bạch cười khổ nhìn ta, nói:
"Vi huynh không có tìm ai cả, ta đi tắm."
Ta kéo cái đuôi mềm mại không xương của hắn, cầm trong tay nghịch nghịch, bá đạo nói:
"Tắm cũng không được." Thật ra, ta chỉ sợ tắm giữa lúc này hắn sẽ ngã bệnh mất.
Tiểu Bạch nhìn chiếc đuôi của mình trong tay ta, sắc mặt bắt đầu cương lại. Kì thực khi ấy ta không hề có ý khiêu khích hắn, tuyệt đối chỉ là thói quen. Nhưng ta quên rằng, sự chịu đựng của rắn đực chỉ có giới hạn. Động tác của ta chẳng khác nào đang châm dầu vào lửa.
Tiểu Bạch cười thật dịu dàng, đôi mắt xinh đẹp trở nên cong cong như trăng lưỡi liềm. Hắn khẽ phất tay, chiếc rèm the bên giừơng rủ xuống, ngăn cách bên này với ngoài kia.
Ta cọ cọ đầu vào tay hắn, không hề cảnh giác. Khi ấy, ta rất đơn thuần, không hề có khái niệm về lễ giáo luân lý. Tiểu Bạch chưa bao giờ dạy ta rằng anh em trong nhà thì không thể có loại quan hệ này, ta chỉ biết khi nam nữ thích nhau thì đây là điều hiển nhiên. Rắn không quá trọng chữ trinh tiết.
Tiểu Bạch hài lòng với biểu hiện của ta, ánh mắt càng nhu hòa, tựa hồ có thể chảy ra nước. Hắn không biết lôi từ đâu ra một dải lụa đen, cười càng dịu dàng mà che mắt ta lại. Sau đó, tất cả mọi ánh sáng vụt biến mất. Xung quanh ta chỉ là màn đêm vô tận.
Ta sợ hãi muốn dùng đuôi quấn lấy Tiểu Bạch, nhưng từ bao giờ chiếc đuôi đã lại hóa thành chân người. Ta muốn đưa lưỡi ra bên ngoài để định vị, nhưng chưa định vị được thì đã bị hắn cuốn lấy, dây dưa triền miên. Tim ta đập thìch thịch. Cả người chợt tê dại đi. Tiểu Bạch đang lướt những ngón tay mát lạnh lên khắp người ta, không bỏ sót một chỗ nào, từ tóc xuống mặt, cổ, xương quai xanh... Sau đó... Sau đó...
Ta mặt dày đến độ nào cũng phải xấu hổ rúc người vào trong chăn. Tiểu Bạch cười khẽ, điểm nhẹ một cái, cả người ta ngay đơ. Hắn rút chăn ra, cách một lớp áo bắt đầu vuốt ve. Hắn cúi người xuống, thật gần, thật gần. Hơi thở ấm nóng của hắn khiến ta rùng mình.
Hắn thì thầm nói:
"Thanh nhi ngoan, đừng hận ca ca, không cho phép hận ca ca ..."
Ta thật sự ngạc nhiên. Tiểu Bạch tại sao lại sợ ta hận hắn? Theo lí mà nói, chuyện này đối với rắn thật bình thường, con đực thích con cái, sau đó giao phối, đẻ trứng, ấp con...
Được rồi, cho dù Tiểu Bạch có thần tiên thế nào, trong mắt ta hắn chỉ là một con rắn đực mà thôi. Mà rắn đực dùng để làm gì? Chẳng phải để ấm ổ, giao phối, ấp trứng hay sao?
Đang nghĩ miên man, Tiểu Bạch bỗng cắn nhẹ vào tai ta, mắng yêu:
"Lại nghĩ xấu về ca ca? Hửm?"
Giọng nói quả thật mị hoặc đến tận xương. Ta rốt cục hiểu vì sao rắn lại bị mắng là phóng đãng. Ngay cả vị ca ca đáng kính của ta trên giường còn như vậy cơ mà!
Ta theo thói quen, nịnh hót cọ cọ mấy cái, lại cảm thấy hương thơm từ người Tiểu Bạch càng ngày càng đậm, khiến lòng người nhộn nhạo. Các người biết mà, đến mùa sinh sản, động vật giống đực thường tỏa hương thơm đặc biệt để thu hút con cái, hương này với loài khác thì không sao, nhưng với đồng loại như ta thật là trí mạng. Ta nghe người nóng ran, lại càng muốn cọ vào người hắn.
Tiểu Bạch nắm tay ta lại, di chuyển xuống dưới, chạm phải một vật gì đó, dài, to, cương cứng và nóng bỏng tay. Ta hơi hoảng, rụt tay lại. Tiểu Bạch thoáng không hài lòng, ủy khuất thở dài:
" Thanh nhi... Ca ca khó chịu... Ca ca cần Thanh nhi..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]