Tiểu Bạch giận ta rồi.
Đã giận được tròn một tháng.
Ta chán nản cuộn mình trên xà nhà nhìn hoa đào rơi lất phất. Mùa xuân đã nhuộm cho Tử Trúc lâm một vẻ kiều diễm căng mọng sức sống. Hoa đào nở rộ, trái chín vin đầy cành, chim hót líu lo, suối chảy róc rách. Tất cả như hòa nhịp trong khúc ca rộn ràng nhất của sự sống muôn màu.
Chỉ có ta là ủ rũ.
Mùa xuân không đến với con rắn bị ruồng bỏ như ta. Ta cọ cọ đầu vào xà nhà lạnh ngắt, bi quan yếm thế ngẫm nghĩ.
Ta không biết mình đã làm gì chọc Tiểu Bạch giận, nhưng bắt đầu từ một tháng trước, sau khi ta đem Bạch Tố Trinh về cứu hắn, hắn đã giận ta.
Mặc dù quá trình có dở khóc dở cười, nhưng cuối cùng Bạch Tố Trinh vẫn đã truyền cho Tiểu Bạch nhà ta hai trăm năm đạo hạnh, nhờ vậy mà hắn đã an toàn vượt qua kỳ lột da tán công hung hiểm.
Ta vô cùng cảm kích Bạch Tố Trinh, vì thế cũng thường xuyên qua lại trò chuyện. Cuối cùng, vào một đêm trăng thanh gió mát, ta cùng nàng kết nghĩa tỷ muội. Vì vậy, Bạch Tố Trinh đã dời đến trúc gian trên đỉnh Nga My này ở cùng ta và Tiểu Bạch.
Ta thấy tỷ tỷ cũng là một con rắn trắng, bèn nói:
"Từ nay về sau, muội sẽ gọi tỷ là Bạch Bạch. Thế nào, cái tên hay không? A, Thanh Thanh cô nương ta quả thật quá thông minh, quá trí tụê rồi!"
Vì vậy, vẻ mặt Bạch Tố Trinh đột nhiên rất giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-yeu-ngoc-giao/3266472/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.